Thời tiết hôm nay không tồi, vạn dặm không bóng mây, nóng muốn chết người.
Sáng sớm, Bách Dĩ Phàm đã bị ánh nắng chiếu qua cửa sổ gọi dậy, rời giường ăn bánh chưng, ăn xong chạy đi tìm thuốc tiêu thực.
Bảy rưỡi, ba Bách với mẹ Bách bị Bách Dĩ Phàm đuổi đi làm.
Bách Dĩ Phàm: "Ba mẹ mà đi với con thì con không yên tâm làm bài được!"
8h20, Bách Dĩ Phàm cầm hộp bút đi.
Bách Khả Phi đứng trước cửa nhà, vẫy vẫy tay theo: "Làm bài tốt nhé."
Nói xong vào nhà luôn.
Bách Dĩ Phàm:...!Ai vừa nói là đang khẩn trương vậy?
Ra khỏi cổng, trên đường đến trường, càng lúc càng đông người nhiều xe lên.
Nhiều nhà dùng ô tô đưa con đi thi.
Đến ngã tư gần trường có hai cảnh sát giao thông đang dựng tấm biển:
CHÚ Ý: TRONG THỜI GIAN THI, CẤM BẤM CÒI!
Lúc Bách Dĩ Phàm đến cổng trường thì thấy rất nhiều phụ huynh đưa con đi thi, còn có xe cảnh sát đỗ gần đó.
Cậu liếc mắt là thấy được thầy Sa đang đứng trước cổng.
Thầy Sa một tay cầm túi, một tay cầm nước.
Vì để học sinh dễ nhận ra mình nên không đội mũ nón gì hết.
Ông thấy Bách Dĩ Phàm liền gọi: "Phàm Phàm! Đến rồi a."
Bách Dĩ Phàm:...!
Từ khi Bách Khả Phi gọi cậu bằng hai chữ này thì toàn thể nhân dân thế giới đều gọi cậu là "Phàm Phàm."
Bách Dĩ Phàm gật đầu đi đến: "Thầy Sa, thầy không nóng sao?"
Thầy Sa nâng kính, lấy từ túi đeo trên tay ra giấy dự thi của cậu: "Không sao, không sao.
Đây, giấy dự thi của trò."
Nói xong, nhìn Bách Dĩ Phàm rồi đưa chai nước cho cậu: "Sao trò không biết đường mang theo chai nước vậy a."
Bách Dĩ Phàm lắc đầu không cần nhưng thầy Sa kiên trì nhét chai nước vào tay cậu: "Cầm đi, chốc nữa thầy mua chai khác.
Được rồi, nhanh vào trường thi đi."
Lúc này đã được vào trường, thầy Sa đẩy Bách Dĩ Phàm vào dòng người.
Bị dòng người đẩy đi nên Bách Dĩ Phàm đành phải đi theo.
Có phụ huynh dặn dò con mình: "Làm bài cẩn thận vào! Đừng hồi hộp."
Bách Dĩ Phàm:...!Nói thế thì càng hồi hộp hơn.
Vừa qua cổng, mọi người lập tức tản ra.
Bách Dĩ Phàm quen chân đi đến phòng thi của mình.
Giám thị là hai giáo viên, một nam một nữ.
Thầy giáo đang mở cửa còn cô giáo thì cầm túi đựng đề thi với máy dò kim loại.
Cửa mở, giáo viên vào trước, đặt túi đề thi xuống, học sinh chưa được vào.
Học sinh đứng ở hành lang, nhiều người tranh thủ nhẩm lại bài.
Bách Dĩ Phàm cầm hộp bút với chìa khóa, trước tiên đi thăm WC đã.
Một lúc sau, càng lúc càng đông.
Trong loa vang lên: "Còn 15 phút nữa đến giờ làm bài.
Mời thí sinh vào trường thi.
Sau đây là quy tắc của trường thi..."
Thầy giáo liền lớn tiếng hô: "Mọi người xếp hàng, cầm sẵn giấy dự thi trên tay.
Những đồ không liên quan thì để ở ngoài.
Máy tính, đồng hồ, giấy nháp không được mang theo."
Giám thị mấy phòng bên cũng hô to nội dung như vậy.
Bách Dĩ Phàm đứng ở giữa hàng.
Thầy giáo thì kiểm tra giấy dự thi còn cô giáo thì cầm máy dò kim loại kiểm tra.
Quần của Bách Dĩ Phàm có cái móc khóa bằng kim loại nên lúc máy dò lướt qua liền phát ra tiếng tít tít.
Cậu bỗng có cảm giác mình không phải đang đi thi mà đang ở cửa kiểm tra an ninh ở sân bay và sau đó bay thẳng lên giữa tầng mây.
Hai tiếng rưỡi tiếp theo, cảm giác kì dị này vẫn không hết được.
Thi xong, biển người bên ngoài vẫn tấp nập và còn ồn ào hơn.
Có vài học sinh đang so đáp án.
Bách Dĩ Phàm mắt điếc tai ngơ, cầm theo hộp bút ra ngoài.
Từ xa đã thấy có rất nhiều phụ huynh đang nóng lòng chờ ở cổng.
Lúc này Chiêm Củ Cải đuổi kịp cậu: "Phàm Phàm này, ngữ văn năm nay theo chủ đề a, phòng thi bọn tôi có người làm lạc đề đó.
Ông làm bài được không?"
Ngữ văn vốn là thế mạnh của Bách Dĩ Phàm nên cậu làm rất thuật lợi, chỉ có bài viết hơi có hơi liều chút.
Chủ đề năm nay là "Hài Hòa".
Bách Dĩ Phàm khém nhất là nghị luận nên bài thi hơi thiên về văn tự sự.
Lúc viết không chú ý lắm, giờ bắt đầu hối hận.
Nhưng Bách Dĩ Phàm kiên quyết quan triệt quan điểm thi xong thì quên luôn nên trấn định nói với thằng bạn: "Trưa nay ông ăn gì hả Củ Cải?"
Bữa trưa của Bách Dĩ Phàm lại là cá chép.
May mà món móng giò đã được mẹ Bách bỏ qua mà thay vào đó là dưa chuột thái sợi trộn xì dầu, còn có một bát canh bí rong biển.
Cả nhà không ai hỏi cậu làm bài thế nào hết.
Bách Dĩ Phàm ăn xong, hất hàm ra lệnh cho Bách Khả Phi: "Hai giờ, gọi em."
Sau đó, cậu ung dung ngủ một giấc sâu đến tận khi Bách Khả Phi lay mới tỉnh.
Ba giờ chiều thi lý, giám thị vẫn là hai vị buổi sáng.
Bách Dĩ Phàm tiếp tục qua cửa an ninh, lên máy bay.
Quá giờ thi được 10 phút rồi mà người ngồi trước cậu vẫn chưa đến.
Giám thị đứng ở cửa sốt sắng, đi qua đi lại mấy vòng.
Bách Dĩ Phàm muốn đi đến nói với ông thầy giám thị là, Thầy đừng lo, cậu bạn này chỉ là ngủ dậy trễ thôi, chốc nữa ngồi hẳn xe cảnh sát đến đó.
Quả nhiên không lâu sau có tiếng còi xe cảnh sát, trên loa cũng vang lên Đã quá giờ thi được 15 phút, thí sinh đến muộn không được vào trường thi", trước khi kết thúc chữ cuối cùng thì vị thí sinh kia cũng đạp được một chân vào phòng thi.
Thầy giám thị dẫn cậu bạn kia đến chỗ ngồi, lấy giẩy quạt quạt cho cậu lại dặn cậu thở nhỏ thôi.
Cô giám thị thì lướt máy dò kim loại qua người cậu bạn một lần.
Không có tiếng nào.
Bách Dĩ Phàm nhìn thoáng qua, đèn trên máy dò không sáng.
Buổi thi này thì được một nửa thì có mấy vị thanh tra dừng lại ở cửa sổ nhìn vào.
Ngoài thi lý thì lúc thi toán với hóa cũng có thanh tra đến kiểm tra.
Môn thi cuối cùng là hóa học.
Bốn rưỡi chiều ngày 18/6, chuông hết giờ vang lên, Bách Dĩ Phàm buông bút.
Kết thúc rồi.
Bách Dĩ Phàm ngồi yên tại chỗ, chờ đến khi mọi người đi hết mới đứng lên đi ra.
Biển người bên ngoài đã thành biển người sung sướng.
Mặc kệ thi như nào, từ giờ đến khi có điểm là những ngày mặc sức vui vẻ.
Bách Dĩ Phàm ra đến cổng thì thấy Bách Khả Phi.
Anh bị nghẹn mất 3 ngày mới được đến đây.
Bách Khả Phi: "Thi xong rồi, muốn ăn gì nào?"
Bách Dĩ Phàm: "Sữa bò băng sa."
Bách Khả Phi:...!
Buổi trưa cậu thấy Bách Khả Phi ăn Elle rửa lửa liền biết đã hết sữa bò băng sa rồi nên mới cố ý nói vậy.
Đi ngang qua tiệm tạp hóa, Bách Khả Phi nghiến răng nghiến lợi vét sạch tiền trong túi ra mua 23 cây kem băng sa, đưa cho em trai một cây, mình ăn một cây.
Còn lại thì đem về cất.
Bách Dĩ Phàm về nhà, ăn xong kem liền ngủ.
Ngủ đến khi Trình Dật Hạo lay cậu mới tỉnh.
Bách Dĩ Phàm gắt gỏng: "Sao?"
"Thi sao rồi? Mai đi net với tôi nhá?" Mắt Trình Dật Hạo như hai bóng đèn pika pika lóe sáng (aka Đại Trình là pikachuuuuuu)
"Không đi! Tôi muốn ngủ!" Bách Dĩ Phàm lạnh mặt.
Trình Dật Hạo nỗ lực: "Này..."
Bách Dĩ Phàm tâm ngoan thủ lạt: "Im mồm! Người đâu! Đem tên này ra ngoài, chém!"
Bach Dĩ Phàm nói xong, nằm xuông, vểnh mông, quay người, tiếp tục ngủ.
Trình Dật Hạo:...!
Không phải mộng du chứ? Hay là thi không tốt nên điên rồi?
Thấy tình huống không dễ chọc nên Trình Dật Họa yên lặng lui ra.
Bách Khả Phi vừa lúc đang chuẩn bị về trường liền lấy hai cây kem ra, rồi cùng Trình Dật Hạo ra cửa.
"Đại Trình này, đề năm nay khó lắm à?" Bách Khả Phi đưa một que cho Trình Dật Hạo: "Em làm bài được không?"
"Không khó mà.
Còn dễ hơn thi thử lần 2 ấy.
Em làm cũng tàm tạm." Trình Dật Hạo xé vỏ kem, khiêm tốn nói: "Chắc cũng được tầm 700 điểm."
Điểm tối đa của văn, toán, anh là 150 điểm, của lý với hóa là 100 điểm, chính trị được mở sách là 80 điểm.
Tổng điểm tối đa là 730 điểm.
Bách Khả Phi nói: "Thế thì sau này chúng ta học cùng trường rồi."
Trình Dật