"Không phải lớp trưởng phải được cả lớp bầu sao? Chủ nhiệm lớp tự chọn hả!" Chu Nhạc Dũng lòng đầy căm phẫn: "Tiêu chuẩn chọn là gì!"
Tạ Tuế Thần: "Cậu có thể hỏi chủ nhiệm."
"Tao sẽ hỏi!" Chu Nhạc Dũng trợn mắt, quay đầu, dùng giọng địa phương lầm bầm: "Không chừng là đút lót rồi! Làm như người khác đều là kẻ ngu không biết gì ấy."
Bách Dĩ Phàm không nhịn được, trong lòng giơ ngón giữa.
Bách Dĩ Phàm nói luôn: "Đầu to à, mau mau đem quà đi tặng đi.
Đem tặng rồi được chức lớp trưởng đó.
Nhưng mà chẳng may tiêu chuẩn của chủ nhiệm lại là người đẹp trai, khí chất tốt, lễ phép lại thông minh, tình cảm nhiều vậy thì mày thành mất của rồi ha." (Đầu to nguyên văn là Đại Cá Nhi, chỉ người to cao.
Nhưng mình thấy đầu to óc bằng quả nho hợp với tên này hơn.)
"Bách Dĩ Phàm!" Giọng Chu Nhạc Dũng lên quãng tám.
"Hữu lý bất tại thanh cao." Bách Dĩ Phàm ngáp, nhìn nhìn Chu Nhạc Dũng, rồi lại ngó Tạ Tuế Thần, bổ sung: "Tính về chiều cao thì mày cũng thấp hơn nhiều." (Hữu lý bất tại thanh cao: đại khái là lời có lý thì không cần phải nói to ra.
Câu sau so chiều cao vì cả hai đều dùng chữ cao)
Vưu Thành quay mặt đi khụ một tiếng.
Bách Dĩ Phàm quay lại: "Cá mực, ông có sao không? Nhập thu rồi, hay háo đó, nhớ ăn nhiều lê."
Vưu Thành nói: "Sao ông biết biệt danh của tôi?"
Bởi vì tôi biết ông chứ sao.
Sau này ông có quan hệ rất tốt với Tạ Tuế Thần.
Hai chúng ta còn gặp nhau mấy lần.
Ông nghĩ tôi chỉ là bạn cùng phòng với anh ta.
Tin anh ta đi gặp tình đầu cũng là ông vô tình nói cho tôi chứ sao.
Tôi sao có thể không biết biệt danh của ông được, chẳng qua không ngờ ông là đồng hương thôi.
Bách Dĩ Phàm nói: "Tôi đoán.
Tôi có thằng bạn thời tiểu học họ Vưu, toàn gọi như vậy."
Bị hai người chuyển đề tài, Chu Nhạc Dũng không nói nữa.
Báo xong tin, Tạ Tuế Thần chào rồi xoay người đi.
Vưu Thành nói: "Tạm biệt lớp trưởng."
Bách Dĩ Phàm không nói gì, đi ra chỗ điện thoại trong phòng, giả bộ tìm hiểu cái thẻ điện thoại vừa được cho.
"Tạm biệt." Tạ Tuế Thần ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nói: "Dĩ Phàm, Đại Trình nhắn cậu qua phòng chơi."
Trái tim Bách Dĩ Phàm chợt nảy 18 nhịp: Chắc chết quá! Thà gọi người ta là Phàm Phàm còn hơn *kêu gào*!
"Ờ." Bách Dĩ Phàm đáp mà không quay đầu lại.
Tạ Tuế Thần vừa đi, Chu Nhạc Dũng lôi từ trong ngăn kéo ra một chiếc di động kiểu gập của Motorola có bàn phím màu xanh.
Chu Nhạc Dũng ấn ấn nút: "Alo! Ba à!" Nói rồi chạy ra ban công nói chuyện.
Một lúc sau Trình Dật Hạo qua phòng, vừa vào cửa đã nói to: "Phàm Phàm, tôi tới rồi đây! Ây nha, chào mọi người, tôi là Trình Dật Hạo, mọi người gọi Đại Trình là được rồi."
"Con phải làm lớp trưởng! Bí thư chi Đoàn á? Cũng được cũng được, tóm lại ba phải gọi luôn cho ông chủ nhiệm đi!" Chu Nhạc Dũng tắt máy, đi vào nói với Trình Dật Hạo: "Gào cái gì mà gào!"
Trình Dật Hạo tròn mắt nhìn: "Xin lỗi xin lỗi.
Tôi không biết cậu đang gọi điện."
Vưu Thành đến làm hòa: "Tôi là Vưu Thành, ông quen Bách Dĩ Phàm sao?"
"Tôi với Phàm Phàm là thanh mai trúc mã đó." Trình Dật Hạo ngồi xuống, nói chuyện với Vưu Thành.
Trình Dật Hạo: "Chủ nhiệm lớp mình họ Trần, Trần Nhĩ Đông." (Nhĩ là tai, đông trong hướng đông)
Vưu Thành ngạc nhiên: "Ông quen à!"
Trình Dật Hạo đáp: "Ông ấy là giáo viên văn cấp tỉnh đó!"
Trình Dật Hạo vừa nói vậy, hai vị gì gì đó kia cũng lại gần, đến Chu Nhạc Dũng cũng vểnh tai hóng.
Bách Dĩ Phàm:...Bát quái chinh phục thế giới nha.
Trình Dật Hạo liền bắt chuyện với hai người kia: "À, hóa ra là trường Thực Nghiệm hả? Lớp nào vậy? Lớp 9/3 ấy, ờ ờ, có phải Mai Mai lớp mấy ông vào Thực Nghiệm luôn rồi không? Còn ông? Lớp 9/5 hả, ố ồ, có phải chủ nhiệm lớp ông chuyên ra đề khó không?"
Chu Nhạc Dũng lại gần: "Tôi là Chu Nhạc Dũng lớp 9/9 Thực Nghiệm đây."
Trình Dật Hạo nói luôn: "À, được điểm chính trị tối đa đó hả?"
Chu Nhạc Dũng dương dương tự đắc: "Đúng vậy."
Trình Dật Hạo: "Vậy là ba tên được điểm tối ta chính trị đều học lớp mình rồi!"
Chu Nhạc Dũng:...!
Bách Dĩ Phàm thuận miệng hỏi: "Còn ai nữa sao?"
"Hình như tên là Trì Đào." Trình Dật Hạo đáp: "Trạng Nguyên đó, là cán bộ học tập lớp mình."
"Ngoài lớp trưởng thì các cán bộ lớp khác cũng định luôn rồi!" Chu Nhạc Dũng kinh hãi.
Trình Dật Hạo: "Đã định ra vài người rồi."
"Bí thư chi Đoàn là ai?" Chu Nhạc Dũng gấp gáp hỏi.
"Là tôi đây." Trình Dật Hạo xấu hổ: "Tôi là bí thư Đoàn, về sau mong mọi người ủng hộ.
Nhớ tích cực nộp đoàn phí nha."
"Cái gì!!!!!!!!" Chu Nhạc Dũng gào như trời sập đất nứt: "Dựa vào cái gì là mày!"
Bách Dĩ Phàm cười lạnh: "Người ta đẹp trai, tốt tính, thiên chân vô tà, IQ cao."
Trình Dật Hạo kích động: "Phàm Phàm, ông nói thật chứ!!!"
Đại địch trước mặt, Bách Dĩ Phàm kìm nén xúc động muốn đá bay Trình Dật Hạo.
Vưu Thành ngắt lời: "Thì ra Trạng Nguyên ở ký túc xá bọn tôi nha.
Thế mà tôi cứ tưởng Chu Nhạc Dũng là cao nhất rồi."
"Sao thế được.
Không có Trì Đào thì trong phòng ký túc của các ông còn Phàm Phàm mà." Trình Dật Hạo không phục.
Chu Nhạc Dũng trao đổi ánh mắt với hai vị gì gì kia, cười lạnh.
Trình Dật Hạo bị bọn chúng cười thành không tự tin, liền hỏi: "Chu Nhạc Dũng đứng thứ 2 sao?"
Mặt Chu Nhạc Dũng cứng lại, nói: "Chính trị đứng nhất, tổng điểm đứng thứ 13."
Trình Dật Hạo thở hắt một hơi: "Làm tôi sợ nhảy dựng luôn.
Phàm Phàm này á, chính trị đứng nhất, văn đứng nhất, tiếng anh cũng nhất luôn.
Tổng điểm đứng thứ 3.
Tính ra thì kém Trì Đào 3 điểm thôi.
Ai bảo tên này đến trước khi thi ba tháng mới cắm đầu vào học.
Trước đó ấy a, lên lớp chỉ toàn ngủ, bài tập thì không chịu làm, kiểm tra toàn nộp giấy trắng."
Mọi người:!!!
Bách Dĩ Phàm đập Trình Dật Hạo: "Khiêm tốn khiêm tốn nào, phòng này còn có Trạng Nguyên đó."
Đây đúng là kiểu triệu người hận.
Gần hai giờ, Chu Nhạc Dũng đứng lên nói với người Thực Nghiệm: "Đi cắt tóc thôi.
Thực Nghiệm chúng ta đi cùng nhau."
Vưu Thành cười cười với Bách Dĩ Phàm và Trình Dật Hạo rồi đi cùng Chu Nhạc Dũng.
"Này, sao cái tên Chu Nhạc Dũng nhìn muốn ghét thế.
Đều học cùng lớp còn phân ra Thực Nghiệm với Sư Phạm nữa." Trình Dật Hạo lắc đầu, đề nghị: "Dù sao chiều cũng không có việc gì, đi qua xem náo nhiệt đi."
Trong đầu Bách Dĩ Phàm hiện ra hình ảnh ai kia, lắc đầu: "Không đi."
"Đi mà đi mà." Hai mắt Trình Dật Hạo lại bắt đầu pika pika lóe sáng.
Bách Dĩ Phàm: "Chờ Trì Đào về đã.
Nãy cậu ta chưa về, về lại không biết phải cắt tóc thì phiền."
"Được rồi." Trình Dật Hạo gật đâu, lại hỏi: "Nhưng mà Phàm Phàm này, vì sao hai đứa mình lại phải nói giọng phổ thông?"
Bách Dĩ Phàm: "Cho cậu nói quen dần đi."
Bách Dĩ Phàm ngồi chờ đến hai giờ hơn vẫn chưa thấy Trì Đào về.
Trình Dật Hạo lại nhấp nhổm muốn đi, Bách Dĩ Phàm đành viết lại giấy nhắn dán lên bàn Trì Đào.
Trình Dật Hạo với Bách Dĩ