Hai người đi sang quán ăn vặt bên cạnh hiệu sách, ngồi đối diện nhau.
Chủ quán thấy Tạ Tuệ Thấn liền cười: "Tiểu Tạ đến à.
Hôm nay vẫn ăn mì Dương Xuân với trứng luộc trà hả?"
Tạ Tuế Thần lắc đầu, hỏi Bách Dĩ Phàm: "Cậu ăn gì?"
Bách Dĩ Phàm quen miệng đáp: "Một bát ít mì, ít bóng, nhiều xúc xích với rau, thêm hai quả trứng."
Chủ quán: "Bạn này là khách quen của quán sao?"
Bách Dĩ Phàm: Đời trước tôi toàn ăn quán của ông.
Bách Dĩ Phàm: "Chủ quán à, trưa nay tôi vừa ăn một bát mì tiết vịt to ở quán ông đó."
Chủ quán cười ha ha: "Thế Tiểu Tạ ăn gì?"
Tạ Tuế Thần đáp: "Cho cháu bát mì."
"Rốt cuộc thì Tiểu Tạ cũng đổi khẩu vị rồi."
Chủ quán cười rồi đi vào bếp, để lại Bách Dĩ Phàm với Tạ Tuế Thần bốn mắt nhìn nhau.
Trong quán trừ hai người họ thì chả có khách nào nữa, tiếng mưa ngoài cửa cũng có thể nghe rõ.
Có chút ngượng ngùng.
Tạ Tuế Thần đành miễn cưỡng bản thân, tự mình tìm chủ đề nói chuyện: "Sách đó đọc hay không?"
Bách Dĩ Phàm gật đầu: "Có."
"Nói về gì vậy?"
Bách Dĩ Phàm: "Giải đố."
"Làm xong bài tập chưa?"
Bách Dĩ Phàm: "Chưa."
Tạ Tuế Thần có chút nản: "Tôi không phải người biết nói chuyện."
Bách Dĩ Phàm an ủi: "Không sao, dù sao tôi với anh cũng không quen thân."
Tạ Tuế Thần:...!
Bách Dĩ Phàm: Hình như hơi quá lời rồi thì phải?
Bách Dĩ Phàm lấp liếm: "Được rồi.
Tôi cũng là người không biết cách ở chung với người khác.
Anh cứ coi tôi như người lạ đi."
Tạ Tuế Thần cúi đầu im lặng.
Tiếng mưa ngoài cửa như lớn hơn.
Bách Dĩ Phàm đột nhiên nhớ lại lúc cậu mới quen Tạ Tuế Thần khi học năm thứ tư.
Cũng ngồi đối diện nhau như này, cũng không biết phải nói gì.
Sau đó, Tạ Tuế Thần đã có một màn tự giới thiệu ngốc đến mất hết cả hình tượng.
Bách Dĩ Phàm: Tuy là version thanh niên nhưng cũng không thể vô duyên mà đả kích người ta như vậy được chứ? Không phải chứ? Chẳng lẽ version thanh niên có trái tim thủy tinh sao?
Đương nhiên không thể nào rồi.
Tạ Tuế Thần version thanh niên trầm mặc một lúc rồi ngẩng lên, ánh mắt đen nhìn cậu: "Tôi biết một ít Thái Cực Quyền, biết chơi bóng rổ, thích đọc sách thâm sâu.
Môn tự nhiên học không tồi, văn thì cứng nhắc.
Nhưng tôi thuộc Thiên tự văn.
Không có màu yêu thích.
Thần tượng là, thần tượng là, thôi coi như tác giả yêu thích đi, là Trang Chu, Henry David Thoreau..."
Bách Dĩ Phàm:...!
Cái loại cảm giác quen thuộc với từng câu từng chữ như đã từng nghe qua này là như nào??? Tạ Tuế Thần kia, anh đã từng nói thế một lần rồi, anh có biết không hả....!
Tạ Tuế Thần tiếp tục: "Tóm lại, tôi không có sở thích gì, cũng không phải là người biết giao tiếp với người khác.
Nhưng tôi lại có rất nhiều mục tiêu.
Mục tiêu lớn nhất bây giờ là..."
Bách Dĩ Phàm: "Chờ, chờ đã, sao tự nhiên lại muốn giới thiệu bản thân vậy?"
Tạ Tuế Thần: "Thế thì mới không phải người lạ."
Bách Dĩ Phàm:....!
Bách Dĩ Phàm: "Có cần cả hai lần đều nói những lời này không?"
Tạ Tuế Thần nghi hoặc: "Hai lần?"
Bách Dĩ Phàm: Đời này với đời trước không phải là hai lần sao!!!
Bách Dĩ Phàm: "Có phải anh gặp ai cũng nói y như vậy không?"
Đây là khả năng duy nhất mà cậu có thể nghĩ được.
Chứ không thì sao cả hai lần đều nói y đúc không sai từ nào như vậy được?
Tạ Tuế Thần lại lắc đầu.
Tạ Tuế Thần trước nay đều là người thành thật.
Bách Dĩ Phàm:...!Knock out tôi rồi thì có phải anh nên vui không?
Tạ Tuế Thần còn muốn nói thêm thì chủ quán đã bưng đồ lên.
Mì thơm ngào ngạt, mỗi người một bát.
Ăn không được nói, Bách Dĩ Phàm với Tạ Tuế Thần, đũa ai người ấy cầm.
Cả hai đều là dạng ăn nhanh nhưng Tạ Tuế Thần có phần kém Bách Dĩ Phàm một bậc.
Một bát ăn thấy đáy, Bách Dĩ Phàm hạ bát đũa, sờ sờ bụng, có vẻ chưa đủ no.
Tạ Tuế Thần vừa mới gợi ý: "Quán này có ngô ngọt..." thì Bách Dĩ Phàm đã đứng lên, đi đến gần cửa bếp.
Chỗ cửa bếp có để một cái bếp than, bên trên đặt một nồi ngô luộc.
Bách Dĩ Phàm gọi vọng vào trong bếp: "Chủ quán, cho cháu môt bắp ngô!"
Chủ quán ở trong hô một tiếng.
Bách Dĩ Phàm quay đầu lại, hỏi: "Ê, Tạ Tuế Thần, có ăn không?"
Tạ Tuế Thần lắc đầu.
Bách Dĩ Phàm cầm lấy cây đũa dài bên cạnh mò lấy một bắp ngô rồi về bàn ngồi gặm.
Tạ Tuế Thần lúc này mới ăn xong, buông đũa: "Để tôi nói tiếp."
"Hả?"
"Tôi không có sở thích gì nhưng có rất nhiều mục tiêu.
Mục tiêu lớn nhất bây giờ là kiếm tiền..."
Bách Dĩ Phàm tý nữa bị sặc ngô mà chết.
Cậu vôi xua tay: "Dừng dừng dừng, không để tôi ăn ngô thì tôi sẽ kéo anh vào sổ đen!"
Tạ Tuế Thần lập tức hỏi: "Một bắp có đủ không?"
Đương nhiên là đủ rồi.
Tuy là Bách Dĩ Phàm có chút lưu luyến với chân gà kho nhưng mấy hạt ngô này đã lấp đầy chỗ trống trong dạ dày của cậu rồi.
Bách Dĩ Phàm ăn xong rồi lau tay, hô to: "Chủ quán tính tiền!"
Chủ quán đi ra nói: "Hai bát mì với một bắp ngô ngọt.
15 đồng."
Tạ Tuế Thần nhanh tay rút ví trả tiền.
Bách Dĩ Phàm bất mãn: "Đã nói là tôi mời rồi mà.
Để tôi trả tiền cho anh."
Tạ Tuế Thần đè tay cậu lại: "Để lần sau rồi cậu mời tôi."
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm: "Thế thì lần sau tôi mời anh ăn đồ ngon hơn."
Tạ Tuế Thần cười nói: "Được thôi."
Hai người cùng ra cửa, mưa nhỏ hơn lúc nãy nhưng lại lạnh hơn.
Bách Dĩ Phàm cầm thẻ xe ra chỗ bà trông xe rồi nói với Tạ Tuế Thần: "Cậu ở gần hơn tôi, tôi để nhờ quyển sách này chỗ cậu.
Nếu mang về thì chắc khỏi đọc luôn."
Tuy là mưa nhỏ hơn lúc nãy nhưng cứ thể về thì đảm bảo là ướt như chưa bao giờ được ướt luôn.
Tạ Tuế Thần kéo tay cậu lại: "Cậu đi xe buýt đi, giờ này vẫn còn xe."
"Xe đạp không thể để lại được mà."
Tạ Tuế Thần nghĩ một lúc rồi nói: "Đến nhà tôi trước đi, xe để ở nhà tôi.
Mai tôi có hẹn chơi bóng với Đại Trình thì tôi đưa xe qua luôn."
Bách Dĩ Phàm do dự: Thế thì không phải sẽ thành người quen sao???
Tạ Tuế Thần không chờ Bách Dĩ Phàm đáp đã lấy chìa khóa trong tay cậu đi mở khóa rồi nói: "Không xa đâu, đi không đến 5 phút."
5 phút là 5 phút đi bộ, đạp xe thì dĩ nhiên phải nhanh hơn rồi.
Tạ Tuế Thần đèo Bách Dĩ Phàm đến nơi thì quần áo còn chưa kịp ướt.
Nhà Tạ Tuế Thần thuê nằm trong tiểu khu được xây từ những năm 70 80.
Nhà có một phòng khách, một phòng ngủ, chỗ để xe là phòng nhỏ ở trước cửa.
Tạ Tuế Thần khóa xe ở chỗ để xe, dẫn Bách Dĩ Phàm lên tầng.
Lúc cậu vào cửa liền giật mình.
Nhà chả khác gì vừa bị trộm thăm.
Bố trí vô cùng đơn giản, đồ đạc có thể dùng 1 bàn tay để đếm: giường - 1 cái, bàn – 1 cái, ghế - 1 cái, tủ quần áo – 1 cái.
Nhưng trên bàn lại có 01 Apple Notebook, Blackberry 7290, một gói thuốc