Thầy Trần vốn không phải người, chỉ ngạc nhiên một giây rồi mỉm cười: "Không sao, thầy biết thân thủ Tạ Tuế Thần cũng không tồi, đến lúc đó đừng để biến mình thành người bị ăn đòn là được."
Bách Dĩ Phàm:...!
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng nghe rất có lý.
Bách Dĩ Phàm phiền muộn, lười đi ăn chiều nên về lớp, người còn lại trong lớp cũng không nhiều.
Cậu nhìn thấy trên bàn mình có gì đó.
Đi qua nhìn.
Một túi to có đặc sản của tỉnh, một túi nhỏ có bánh bao với chân gà chiên.
Xuất thân của bánh bao với chân gà chiên chắc chắn là từ căn tin trường rồi.
Có đặc sản của tỉnh thì hẳn là Bách Khả Phi đã về trường rồi nhưng bánh bao với chân gà là sao?
Bách Dĩ Phàm lười đoán sóng điện não của Bách Khả Phi, cậu chỉ để ý đến đồ ăn.
Tâm tình phiền muộn không muốn ăn không có nghĩa là không đói bụng.
Bách Dĩ Phàm: Lãng phí là không tốt.
Bách Dĩ Phàm cắn bánh bao.
Một cái bánh nhân thịt, một cái nhân cải trắng, cậu dùng 1 phút xử lí hết.
Ăn xong thì vươn móng đến chân gà, tay toàn dầu.
Căn tin hướng đến mục tiêu tiết kiệm, sử dụng túi nhựa.
Đựng bánh bao còn được, chứ đựng mấy thứ như chân gà chiên thì dính dầu ra ngoài là không tránh khỏi.
Ăn không no với tay toàn dầu thì hiển nhiên cái đầu tiên quan trọng hơn.
Bách Dĩ Phàm nhận mệnh, cắn chân gà, vừa lúc này Trình Dật Hạo nhảy vào lớp.
Trình Dật Hạo thấy Bách Dĩ Phàm đang cầm chân gà, nhất thời đóng băng: "Đừng ăn!"
Bách Dĩ Phàm vừa định cắn miếng nữa thì bị Trình Dật Hạo làm cho suýt nghẹn.
Cậu ngẩng lên nhìn.
Trình Dật Hạo làm vẻ đau đớn khôn nguôi.
Cậu khó hiểu, nhìn cái chân gà: "Có độc?"
Trình Dật Hạo:...!
Trình Dật Hạo do dự nửa ngày: "Tạ lão đại đi họp hội học sinh, đấy là bữa chiều của cậu ấy..."
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm: "Thế sao nó lại xuất hiện ở trên bàn của tôi?"
Trình Dật Hạo yếu ớt giải thích: "Còn không phải vì lúc đó anh Khả Phi mang đồ cho ông bảo tôi đặt trên bàn, tôi thấy anh ấy nhiều hành lý liền giúp mang qua ký túc xá.
Sau đó vứt bừa quà của anh ấy với bữa chiều của Tạ lão đại lên bàn ông.
Ai biết ông cứ thế mà ăn đâu..."
Bách Dĩ Phàm: "Ông thấy thần tượng thì phát rồ rồi ném đồ linh tinh mà giờ còn trách được tôi sao?"
Trình Dật Hạo đuối lý: "Không thì để tôi qua căn tin mua thêm một phần vậy."
Bách Dĩ Phàm đáp: "Lúc này đi thì không khéo bánh bao cũng chả có mà mua..."
Vừa dứt câu thì Tạ Tuế Thần vào lớp.
Hai người như sắp lâm trận.
Tạ Tuế Thần nhìn hai người, không dám ngồi vào chỗ, hỏi: "Sao thế?"
Bách Dĩ Phàm trừng Trình Dật Hạo: "Ông nói đi."
Trình Dật Hạo lời ít ý nhiều, bán đứng đồng đội: "Tạ lão đại, Phàm Phàm ăn mất cơm chiều của ông rồi."
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm đập mạnh chân gà lên bàn học.
Trình Dật Hạo lập tức bổ sung: "Là vì tôi vội ra ngoài nên đặt túi lên bàn của Phàm Phàm."
Tạ Tuế Thần thở phào, ngồi xuống: "Làm tôi sợ hết hồn.
Ăn rồi thì thôi.
Tôi cũng không đói."
Bách Dĩ Phàm lấy đồ trong túi quà của Bách Khả Phi ra đưa cho đối phương.
Bách Dĩ Phàm: "Cho anh."
Tạ Tuế Thần định nói gì thì Trình Dật Hạo đã không khách khí xé luôn túi đậu Trạng Nguyên ra: "Lão đại, cái này ngon lắm."
Tạ Tuế Thần nghĩ một lúc rồi cũng không khách sáo nữa.
Tạ Tuế Thần ăn đồ ăn vặt, Bách Dĩ Phàm gặm chân gà.
Trình Dật Hạo ăn no cơm chiều, chỉ là nhìn thì thèm, ăn một cái liền hết động đậy, vì thế hỏi Bách Dĩ Phàm: "Phàm Phàm này, lúc nãy tan học ông chạy đi đâu gấp thế? Cơm chiều cũng chưa ăn à?"
Tạ Tuế Thần dừng lại, nhìn qua.
Bách Dĩ Phàm đáp qua quýt: "Đi tìm Boss bàn mấy chuyện."
Trình Dật Hạo tò mò: "Chuyện gì mà chạy đi gấp thế?"
Bách Dĩ Phàm phiền muộn cắn cắn xương gà: "Chuyện gì đi nữa thì giờ cũng chẳng là gì.
Tôi đây chính là cán sự bộ môn xui xẻo nhất thế giới."
Trình Dật Hạo chột dạ: "Không phải ông sẽ lại bắt tôi học văn chứ?"
Bách Dĩ Phàm gặm xong chân gà, theo thói quan dồn hết rác vào túi rác trong ngăn bàn của mình.
Bách Dĩ Phàm đứng lên đi ném rác, liếc Trình Dật Hạo: "Đúng vậy!"
Trình Dật Hạo tìm đồng bọn: "Tạ lão đại, hai ta chính là mệnh khổ a~"
Trình Dật Hạo ý nhắc nhở Bách Dĩ Phàm, Bách Dĩ Phàm liếc Tạ Tuế Thần, vươn tay: "Anh..."
Tạ Tuế Thần lấy ra bài thi văn của mình, đặt lên tay của Bách Dĩ Phàm.
Bách Dĩ Phàm: Có cần phối hợp như thế không hả!
Đáng tiếc, cả hai đã quên tay của cậu vừa mới gặm chân gà chiên còn chưa rửa tay.
Bách Dĩ Phàm mở bài thi ra, một dấu tay đầy dầu xuất hiện trên bài thi.
Bách Dĩ Phàm: "Ặc..."
Trình Dật Hạo: "Tuy không phải là bài của tôi nhưng tôi cũng muốn đánh ông."
Bách Dĩ Phàm cứng nhắc quay đầu lại: "Tôi không cố ý..."
Tạ Tuế Thần: "Không sao đâu."
Tốc độ phản ứng quá nhanh, nghe có vẻ không thật lòng.
Bách Dĩ Phàm muốn chết quá...!Hôm nay nơi nơi làm việc ngu, đầu óc nên ném lên dải Ngân Hà luôn đi!!!
Trình Dật Hạo đề xuất: "Tạ lão đại, không thì chép đè lên, chép rồi không thấy dấu tay nữa."
Tạ Tuế Thần bất đắc dĩ: "Thật sự không sao mà..."
Bách Dĩ Phàm: "Để tôi chép lại."
Nói gì thì người ta cũng không tin, Tạ Tuế Thần thở dài, đặt đồ ăn xuống, cầm lấy tay Bách Dĩ Phàm, quệt lên mấy vết dàu trên tay.
Bách Dĩ Phàm:!!!
Tay Tạ Tuế Thần dính dầu, cười với cậu một cái, vươn tay ra trước mặt cậu.
Bách Dĩ Phàm theo bản năng nghĩ, đây là muốn trả thù sao?
Tạ Tuế Thần để tay mình lên bài thi, ngẩng lên nhìn cậu, chớp mắt: "Mỗi người một vết, không phải là lỗi của mình cậu."
Thế là trên bài thi xuất hiện hai dấu vân tay.
Bài thi: Tui có thể khóc một dòng suối được không?
Bách Dĩ Phàm cầm túi rác lên: "Tôi đi rửa tay."
Chạy mất tích.
Nhưng mà bạn Tạ Tuế Thần cũng muốn rửa tay.
Đứng trước bồn rửa tay, Bách Dĩ Phàm quay đầu thấy Tạ Tuế Thần đang đứng ngay cạnh: "Trùng hợp ghê, anh cũng rửa tay à."
Tạ Tuế Thần:...!
Hai người rửa tay xong thì về lớp, người trong lớp cùng nhiều hơn.
Cậu ngồi vào chỗ, mở bài thi của Tạ Tuế Thần ra, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy ngứa mắt hai dấu tay kia.
Lại gập bài thi lại, lấy bài của mình ra làm tổng kết.
Trình Dật Hạo truyền xuống một tờ giấy.
Trình: Cho tôi mượn vở ghi địa xem cái.
Bách Dĩ Phàm lấy vở ra chọc vào lưng Trình Dật Hạo.
Lúc sau, Trình Dật Hạo lại truyền xuống một tờ nữa.
Trình: Tuy