Bách Khả Phi vẫn luôn quan tâm mình như vậy sao?
Bách Dĩ Phàm giật mình, mở lại bìa sách, trên đó viết "Lớp 9/12 – Bách Dĩ Phàm"
Bách Khả Phi chính là Lôi Phong sống!
Thật ra trước giờ sách của Bách Khả Phi đều được giữ lại cho cậu dùng.
Đời trước, Bách Dĩ Phàm tự học qua những năm cấp 3 phần lớn dựa vào ghi chép với đề thi của Bách Khả Phi.
Bằng không, cho dù cậu có liều mạng thì cũng chỉ có thể tốt nghiệp được mà thôi.
Từ nhỏ, Bách Dĩ Phàm đã rất ghen tị với Bách Khả Phi vì cảm thấy anh thông minh hơn mình.
Bây giờ, Bách Dĩ Phàm kết luận đời trước của mình đúng là một tên đầu đất.
Trình Dật Hạo là cán bộ môn toán đó, đâu có dở hơi lại đi mượn sách toán của Bách Dĩ Phàm làm gì.
Dĩ nhiên là vì những chú ý, ghi chép của Bách Khả Phi rồi.
Bách Dĩ Phàm cuối cùng vẫn mang theo sách đến trường.
Vừa vào lớp thì Trình Dật Hạo đã nhào đến, trình lên một chai Mạch Động: "Sách đâu?"
Bách Dĩ Phàm bình tĩnh mở nắp, cười ha ha: "Không cho mượn."
"Đừng mà!!!" Trình Dật Hạo cuống lên: "Nghiêm túc coi!"
"Muốn mượn cũng được thôi, cho tôi mượn bài kiểm tra xem chút." Bách Dĩ Phàm phát hiện mình chưa sửa tý gì trong bài kiểm tra.
Trình Dật Hạo:...!
Trình Dật Hạo ấm ức nói: "Có tý chuyện đó thôi mà không muốn cho tôi mượn sách sao?"
Bách Dĩ Phàm giật mình, phát hiện mình đã quên đi tình nghĩa anh em.
Đây không phải là tương lai, khi đó có muốn mượn vở cũng phải mời một bữa cơm và Trình Dật Hạo cũng không phải loại bạn bè phải dụ dỗ mới cho mình mượn đồ.
Bách Dĩ Phàm nói xin lỗi.
Trình Dật Hạo cũng không tức giận, vô tâm nói: "Tôi còn một quyển ôn tập, chút nữa đưa cho ông đi photo nha."
Thực ra, trước giờ, trường trung học thực nghiệm luôn là ngược lại với trường Sư Phạm, bài kiểm tra cũng không quá khó làm.
"Để tôi về tìm vài quyển vở ghi của Bách Khả Phi cho." Bách Dĩ Phàm coi như đã hiểu liền nói với Trình Dật Hạo
Hai mắt Trình Dật Hạo phát sáng: "Anh của ông đúng là trâu bò hàng thật đó nha! Chú thích này, tổng kết của đề hình này..."
Trình Dật Hạo bắt đầu biểu thị sự sùng bái của bản thân với Bách Khả Phi.
Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ*.
Bách Khả Phi bị Trình Dật Hạo nói thành Lưu Đức Hoa, mãi đến tận chuông vào tiết vang lên thì Trình Dật Hạo mới lưu luyến không rời mà di chân về chỗ.
Tiết đầu tiên của buổi chiều là môn lý, tiết hai là hoá.
Một lần nghe giảng 15 phút mà Bách Dĩ Phàm có cảm giác mình đã sống được 45 năm cuộc đời.
Giáo viên nói rất nhiều từ mà cậu biết nhưng dù có nhớ vẫn không biết áp dụng như nào.
Rất nhiều công thức quen thuộc mà cũng không vận dụng được.
Bách Dĩ Phàm đơn giản là không nghe nữa, lấy sách ra tự học.
Đọc sách quả nhiên có ích hơn, Bách Dĩ Phàm liền đoán được vài ý, lại thêm vài kiến thức nhớ mang máng, tìm được vài nội dung còn phân ra trọng điểm cần nắm.
Sau hai tiết là trực nhật, Bách Dĩ Phàm làm theo các bạn trong lớp, lộn ngược ghế lại rồi đặt lên bàn, cầm sách ra ngoài học.
Vừa đi đến cửa đã bị chặn lại.
"Bách Dĩ Phàm, cậu cũng phải trực nhật!" Người nói là một bạn nữ, trên mặt có vài vết tàn nhan, đầu còn ngửng rất cao.
Bài kiểm tra buổi sáng của cậu đều do người này thu, là tổ trưởng của tổ này.
Nhưng Bách Dĩ Phàm đã nặn hết cả óc ra vẫn không nhớ được tên người ta, đành hơi ngửa đầu hỏi: "Tổ trưởng à..."
Bách Dĩ Phàm còn chưa nói xong thì bên cạnh có tiếng một bạn nam huýt sáo.
Cô gái tổ trưởng đột nhiên đỏ bừng mặt, quay đầu trừng bạn nam kia một phát rồi...!chạy.
Bạn nam huýt sáo cũng đỏ mặt.
Bách Dĩ Phàm:...!
Đây cũng quá là ngây thơ trong sáng đi~
Bách Dĩ Phàm đành phải đứng trước cửa lớp.
Bảng đen trên tường dán vài tờ giấy, có quy định của lớp, đáp án bài kiểm tra, thứ tự học lực trong lớp, thông báo, phê bình gì gì đó.
Bách Dĩ Phàm tìm được tờ phân công trực nhật, thuận tiện nhìn thứ tự kì thi tháng trước của lớp.
Cậu đứng thứ ba...!từ dưới lên.
Bách Dĩ Phàm:...!
Có người còn kém hơn cậu sao? Bách Dĩ Phàm bỗng thấy mình được an ủi.
Bách Dĩ Phàm trực nhật thứ hai, cũng phụ trách việc đổ rác.
Cậu cứ đứng cầm sách hoá mà học, trước mặt là thùng rác, chờ mọi người quét dọn xong thì cậu tha thùng rác cao gần 1 mét ra ngoài tìm chỗ đổ rác.
Bách Dĩ Phàm có chút vui vẻ.
Lúc quay lại đã có chuông vào tiết, Bách Dĩ Phàm phi vào lớp.
Tiết ba của buổi chiều là chính trị.
Chính trị thì ổn, không ít thứ quen thuộc, có học thêm lần nữa cũng không thấy quá mệt.
Bách Dĩ Phàm lật sách đọc lướt qua, còn thuộc được vài điểm quan trọng.
Cuối cùng cũng thấy an tâm.
Tiết bốn là tiết sinh hoạt.
Thầy Triệu mang theo bài kiểm tra vào lớp, vừa vào cửa đã liếc xuống hàng cuối cùng, biểu tình vô cùng sâu xa.
Sau khi vào lớp, đầu tiên là tổng kết tình hình học tập tuần trước, rồi nói về cuộc thi vào 10 sắp tới, phải chăm chỉ học tập và nghe giảng như nào.
"Có bạn vào lúc này mới bắt đầu học tập, tuy là có hơi muộn nhưng có ý thức như vậy là rất đáng khen."
Bách Dĩ Phàm thấy thầy Triệu nói thế là có ẩn ý riêng, hơn nữa, lời này nghe cũng không lọt tai, quyết định lôi sách toán ra học.
Cuối cùng, thầy Triệu thông báo lại quyết định của trường.
"Tháng sau có cuộc thi thử, mỗi người đóng 45 đồng.
Hết giờ, lớp trưởng thu rồi nộp lên."
Trong lớp lập tức ồn ào bàn tán
"45 đồng cơ à, đắt thế!"
Bách Dĩ Phàm: Bé à, cứ chờ bé trải qua mấy kỳ thi thử đại học sẽ hiểu thôi.
"Đến lúc đó phải bảo mẹ tôi mua đồ ăn vặt để mang theo mới được."
Bách Dĩ Phàm:...!Đây đâu phải du xuân đâu
Cậu bạn ngồi trước mặt Bách Dĩ Phàm quay xuống nói: "Nghe nói phải cởi hết ra đó."
Bách Dĩ Phàm đáp: "Sẽ để lại khố cho cậu."
Người xung quanh nghe thấy liền cho là Bách Dĩ Phàm biết chuyện gì liền nháo nhào qua bàn tán với cậu.
Bách Dĩ Phàm cuối cùng cũng có cảm giác hoà đồng.
Qua một vòng bàn tán, Bách Dĩ Phàm cũng biết ba cậu bạn nhìn quen quen ngồi trước mình là "A Hoa", "Tiện nhân" với "Chiêm mỗ củ cải" (詹姆萝卜không hiểu lắm.
Chiêm có thể là họ, mỗ là bảo mẫu), đương nhiên đây đều là biệt danh.
Bách Dĩ Phàm cũng không ấn tượng lắm về họ nhưng qua một trận bàn tán thì lại mơ mơ hồ hồ nhớ ra gì đó.
Dù sao đi nữa, cứ coi như làm quen lại từ đầu, Bách Dĩ Phàm cảm thấy mấy bạn cùng lớp này khá dễ thương.
Thầy Triệu hiển nhiên không nghĩ như cậu, ông cau có lôi bài kiểm tra ra rồi bảo mọi người chia bài.
Quả nhiên cầm bài kiểm tra trong tay, rất nhiều người im miệng.
Là bài kiểm tra buổi sáng đã có điểm rồi, thậm chí còn được sửa lại lỗi.
Bách Dĩ Phàm cầm bài kiểm tra mà có chút phục tốc độ chấm bài của thầy Triệu.
Không biết có bị chịu kích thích gì không nữa? Bách Dĩ Phàm nhớ đến vụ cá cược của thầy Sa, thật muốn biết tiền cược nha.
Điểm của Bách Dĩ Phàm coi như ổn.
Bài nghe không có điểm, điểm tối đa là 120 điểm, Bách Dĩ Phàm được 97 điểm.
Mất 20 điểm vì cậu không làm bài nghe.
Bài viết bị trừ 3 điểm, bị phê là: chữ viết rối.
Mà bài điền vào chỗ trống với bài đọc không sai gì.
Bách Dĩ Phàm bỗng thấy mình như thiên tài.
10 phút trước khi tan học, thầy Triệu viết đáp án lên bảng, thả phấn xuống: "Các em so đáp án đi, ngày mai sẽ chữa.
Bài kiểm tra này mọi người làm không tốt lắm! Xem qua thấy có nhiều em bị trừ nửa tổng điểm vì