Một chiêu lấy bạo chế bạo của Bách Dĩ Phàm rất bất ngờ nên cả phòng bỗng yên lặng.
Nhóm người lớn nhất thời không có phản ứng, Chu Nhạc Dũng run run cầm xấp tiên, theo bản năng muốn khóc to, Tạ Tuế Thần đứng cạnh Bách Dĩ Phàm liếc một cái, Chu Nhạc Dũng câm miệng.
Tạ Tuế Thần ỷ vào trí nhớ tốt, nhẹ nhàng nói: "Cho tiền là đã cho mày mặt mũi rồi.
Còn chưa tính khấu hao đâu.
Cầm tiền đi mua cái mới đi."
Phiên bản gốc từ ba Chu không sai chữ nào.
Mặt ba Chu đỏ bừng, ánh mắt mẹ Chu nhìn Bách Dĩ Phàm và Tạ Tuế Thần đều thay đổi.
Bách Dĩ Phàm thầm bấm like cho Tạ Tuế Thần: "Nói hay lắm."
Vưu Thành đổ thêm ít dầu vào lửa, giả vờ hỏi Trì Đào: "Mặt đau không?"
Trì Đào vốn thật thà liền mờ mịt: "Vì sao lại đau mặt?"
Vưu Thành: "Tôi hỏi sai người, ông không bị đánh mặt mà."
Ba Bách và thầy Trần không nói gì, thầy hiệu phó đành cứu hỏa: "Được rồi, còn ngại chưa đủ ầm ĩ hả! Mấy đứa về lớp học trước đi, phụ huynh ở lại thương lượng!"
Bách Dĩ Phàm chạy đến trước mặt ba Bách: "Ba à, đừng nương tay, cùng lắm thì chuyển trường thôi."
Ba Bách cư nhiên sảng khoái đáp ứng: "Nghe con!"
Vưu Thành mở cửa đi ra, cảm thán: "Phàm Phàm không dễ chọc, rất không dễ chọc."
Trì Đào gật đâu theo: "Tôi thấy lúc giẫm Phàm Phàm dồn rất nhiều sức."
Tạ Tuế Thần chờ Bách Dĩ Phàm đi ra rồi đóng cửa phòng lại: "Ừm, chân không sao chứ?"
Bách Dĩ Phàm: "Tốt vô cùng, eo không mỏi, chân không đau, đi đường còn sinh gió được ấy!"
Vưu Thành nhào lên: "Phàm Phàm, ông quá ngầu!"
Bách Dĩ Phàm nghiêng người né rồi cười haha: "Đi đi đi, về lớp thôi."
Bốn tên về lớp vừa đúng lúc hết hai tiết đầu.
Chuyện hôm qua vốn lớn nên lúc này cả lớp đều có nghe nói.
Đương sự từ tối qua lẫn sáng nay mới thấy mặt cũng đủ để biết chuyện lớn như nào.
Bách Dĩ Phàm với Tạ Tuế Thần vừa xuất hiện, mọi người liền tò mò xán đến.
Mấy cậu con trai quan hệ tốt với mấy người liền vây quanh hỏi đủ chuyện.
Trình Dật Hạo đi đầu, tóm lấy Bách Dĩ Phàm hỏi liên thanh: "Phàm Phàm, ba mẹ Chu Nhạc Dũng đến rồi hả? Chú có đến không? Ông không bị bắt nạt chứ?"
Bách Dĩ Phàm lắc đầu: "Yên tâm yên tâm, tôi không sao hết."
Trình Dật Hạo quan sát một hồi lại liếc qua Chu Nhạc Dũng vừa vào chỗ, có hơi do dự hỏi: "Ông sẽ không trước mặt phụ huynh đánh nó nữa chứ?"
Bách Dĩ Phàm: "Quýt Tử (quả quýt), ông theo phe kia đúng không?"
Trình Dật Hạo: "Sao lại là Quýt Tử?"
"Đừng ngụy trang nữa! Quan tâm quân địch như vậy nhất định là gian tế! Bên ngoài là quả cam bên trong chắc chắn là quýt!"
Tâm tình Bách Dĩ Phàm không tồi, vừa nói vừa kéo mặt thằng bạn như muốn kéo bằng được mặt nạ da người trong truyền thuyết.
Trình Dật Hạo cứ gào ứ ứ, vất vả lắm mới thoát được ma trảo của thằng bạn: "Đồ ki bo, cái gì cũng không nói mà còn véo mặt tôi! Tôi khẳng định ông lại đánh nó!"
Vưu Thành thò mặt qua: "Hahaha, đâu chỉ đánh đâu, hẳn là đánh mặt luôn!"
Vưu Thành trước giờ chơi trò hai mang, ở trong phòng ở vị trí trung lập.
Lần này không biết bị cái gì kích thích mà kéo đen Chu Nhạc Dũng luôn.
Cá mực đen xì xắn tay áo ra trận, đem chuyện xảy ra trong phòng họp nói thành Bình thư, Trình Dật Hạo nghe mà cứ "A A Á Á" đến cả Hình nữ hiệp cũng chạy đến.
Mọi người quây Vưu Thành lại hóng chuyện, đương sự đã bị bỏ quên một bên.
Chu Nhạc Dũng nghe không nổi nữa, giận dỗi hét lên: "Ồn chết!"
Mọi người ngạc nhiên, Hình Mỹ Gia dẫn đầu tặng nó cái lườm rách mắt: "Có bệnh!"
Năng lực kêu gọi đồng bọn của Hình Mỹ Gia không tồi, mấy cậu con trai quay lại lời tiếp lời rồi lại có thêm mấy cô bạn gái tò mò đi đến hóng cùng.
Thật là một hình ảnh đoàn kết và hài hòa biết bao.
Bách Dĩ Phàm với Tạ Tuế Thần về chỗ, Bách Dĩ Phàm đem bài tập hôm nay phải nộp ra hỏi Tạ Tuế Thần: "Anh có nộp bài không?
Tạ Tuế Thần: "Đại Trình đã nói với các thầy cô..."
"Há Há Há" giọng cười thần kinh của Trình Dật Hạo ngắt luôn lời Tạ Tuế Thần định nói.
Hiển nhiên buổi Bình thư này đã nói đến đoạn cao trào.
Vưu Thành: "Mẹ của lão đại cực kỳ hào sảng, nói thẳng luôn, con tôi đánh chết thì tôi ngồi tù!"
Trình Dật Hạo: "Cực kỳ có khí thế! Hóa ra khí thế của lão đại là di truyền nha!"
Tạ Tuế Thần:...!
"Chẳng lẽ tôi cũng...!kỳ quái như thế sao?"
Bách Dĩ Phàm đang lôi sách ra nghe thế "A" một tiếng, rồi ngẩng lên "A?" thêm cái nữa.
Tạ Tuế Thần nhìn Bách Dĩ Phàm: "Hửm?"
Bách Dĩ Phàm: ngốc ghê.
Cậu ngồi thẳng lên: "Anh vừa nói chuyện với tôi à? Nghe không rõ lắm, nói lại đi."
Anh do dự một lát: "Thật ra, tôi muốn hỏi cậu, ừm, tôi có chỗ nào kỳ quái à?"
Bách Dĩ Phàm: Kỳ quái cái gì mà kỳ quái, bản thiếu niên này còn bình thường hơn bản thanh niên nhiều lắm!
Bách Dĩ Phàm lắc đầu.
Tạ Tuế Thần lại hỏi: "Cậu có thấy bà ấy kỳ quái không?"
Bách Dĩ Phàm nghĩ một lúc: "Anh nói dì hả?"
Tạ Tuế Thần gật đầu.
Thật ra vơi chuyện này Bách Dĩ Phàm có cảm giác rất khó nói.
Trước khi ngã chết, chuyện riêng mà Tạ Tuế Thần nhắc đến một và chỉ một lần là mẹ của anh mà là miêu tả như này: Trừ mặt ra thì không có chỗ nào đáng khen
Bách Dĩ Phàm: Thật ra nói thế cũng đúng.
Cậu nói: "Cũng có điểm kỳ lạ.
Nhưng vẫn có chỗ đáng khen.
Lúc mấu chốt có thể dọa địch nhân, số một luôn!
Tạ Tuế Thần đặt tay lên mặt bàn, nhẹ nhàng thở ra, cười: "Thật ra lần đầu gặp bà ấy, tôi cũng không biết phải làm gì."
Bách Dĩ Phàm:...!Thiếu niên, lượng tin tức hơi lớn nha.
Thật ra cậu muốn hỏi thăm một chút nhưng lời đến miệng rồi nhưng vẫn không nói gì.
Trước khi ngã chết đã hỏi nhiều lần như vậy mà còn không trả lời, lúc này ông không thèm biết nhá!
"Ờm, cứ tự nhiên thôi, sống chung một thời gian sẽ tốt thôi." Bách Dĩ Phàm chuyển đề tài: "Không biết ba tôi với thầy Trần bàn chuyện như nào rồi."
Vừa nói xong thì chuông vào lớp vang lên.
Tiết này là tiết Anh, giáo viên đứng trên bục giảng: "Morning boys and girls."
Bách Dĩ Phàm tuy có lo lắng nhưng vẫn nghiêm túc nghe giảng.
Mà phòng họp bên này lại không nghiêm trọng như Bách Dĩ Phàm lo lắng.
Có vẻ một chiêu kia Bách Dĩ Phàm có uy lực cực lớn.
Ba Bách được con trai cổ vũ nên khí thế càng lớn hơn.
Thầy hiệu phó chỉ biết cười ha ha.
Thầy Trần khoanh tay không nói.
Bồi thường – không có, trách nhiệm – mỗi bên một nửa.
Chuyện ký túc xá phải mở một buổi họp lớp để giải quyết.
Chỉ có tại hình phạt cho Bách Dĩ Phàm và Tạ Tuế Thần nghỉ học mới có tranh chấp.
Thầy Trần: "Nghỉ thì nghỉ."
Giải quyết dứt khoát.
Hai tiết trước không giải quyết được chuyện mà chỉ cần hơn 40 phút này đã gần có kết quả cuối cùng.
Chuông hết tiết ba vừa vang, ba mẹ Chu đi trước, ba Bách với thầy Trần đi phía sau, vừa đi vừa nói chuyện.
Trong lớp, cô Lưu đi xuống bục giảng: "Tạ Tuế Thần với Phàm Phàm nhỉ, thầy Trần xử lý chuyện đó sao rồi?"
Bách Dĩ Phàm:...!
Năng lực buôn chuyện của các giáo viên cũng không kém đâu.
Bách Dĩ Phàm không nói gì, ngẩng lên thì thấy ba Bách đang đứng ở cửa thì bật dậy.
Bách Dĩ Phàm: "Ba em tìm em, em đi trước ạ!"
Bách Dĩ Phàm ném nan đề lại cho Tạ Tuế Thần còn mình thì né khẩn.
Đến cửa mới biết có cả thầy Trần đứng đó.
Bách Dĩ Phàm: Đoàn kết hữu ái, hỗ trợ lẫn nhau!
Bách Dĩ Phàm vừa muốn quay mông chạy thì ba Bách tóm lại.
Ba Bách: "Làm trò gì đấy?"
Bách Dĩ Phàm: "Con về đổi Tạ Tuế Thần ra đây, ba nhìn đi, anh ta đang bị tóm kìa!"
Ba Bách chọt thằng con: "Đồ lanh chanh, tiết sau là thể dục hả? Đừng đi, gọi Tiểu Tạ với hai bạn cùng phòng, cả Đại Trình nữa, ba đưa đi căng tin ăn."
Bách Dĩ Phàm: "Thế là đình chỉ ạ? Chiều về nhà ạ?"
Thầy Trần: "Làm trò xuân thu đại mộng cái gì! Cho nghỉ ba tiết chưa đủ hả?"
Bách Dĩ Phàm:...Đình chỉ ba tiết hở?
Bách Dĩ Phàm cực kỳ thất vọng: "Boss! Tốt xấu gì buổi chiều cũng phải cho em nghỉ nửa ngày chứ, bốn tiết nghỉ ba là sao?"
Thầy Trần trừng mắt: "Còn nhớ thương buổi chiều hả? Buối sáng nghỉ hai tiết đầu với tiết thể dục là ba.
Tỉnh lại đi, tỉnh rồi thì mở buổi họp lớp!"
Mất công mong chờ.
Bách Dĩ Phàm: "Boss, có phải họp lớp rồi có kết luận không?"
Thầy Trần đã nói qua với