Dĩ nhiên là thầy nhạc chỉ doạ thôi.
Lớp 10/1 vẫn dựa theo phong cách của bản thân để viết ra bài cảm nhận của mình.
Cũng trong khoảng thời gian này, các môn phụ cũng dần tiến hành thi.
Thể dục vẫn là thi chạy, môn tin vẫn trăm năm như một kiểu thi.
Giáo viên môn hoạ học theo thầy nhạc, bảo mọi người nộp bài cảm nhận là xong việc.
Chuỗi thi cuối kỳ đã mở màn bằng một loạt bài thi môn phụ.
Giờ sinh hoạt lớp, thầy Trần nói: "Thi cuối kỳ của khối 10 lần này được giáo viên khối 11 ra đề.
Tuy không phải là thi liên khảo (là thi chung nhiều trường), nhưng vẫn rất quan trọng.
Mọi người cũng biết, lớp 11 sẽ phân ban.
Phân ban xong sẽ phân lớp.
Căn cứ để phân ban là thành tích và kết quả thi lần này sẽ chiếm 30% quyết định."
Cả lớp yên lặng.
Phân ban rồi phân lớp, nói cách khác là sẽ chia tay nhau.
Một năm này, lớp 10/1 đang rất vui vẻ, nhiều người rất luyến tiếc.
Thầy Trần hiểu rõ việc này, đi lên bàn giáo viên, lấy từ ngăn kéo ra một tờ giấy.
Thầy Trần: "Trong Thiếu Tư Mệnh có diễn đạt rất tuyệt diệu là, buồn không hơn buồn chia ly, vui không hơn vui mới biết nhau..."
Thầy Trần nói xong, mọi người:...!
Bách Dĩ Phàm nhỏ giọng: "Sao tôi nghe thấy quen quen?"
Tạ Tuế Thần: "Là phần của cậu trong vòng bán kết thi biện luận, phần chứng minh luận điểm."
Bách Dĩ Phàm:...!
Boss à, ngài có thể đừng lười đến vậy được không?
Nhưng mà phần biện luận Kết quả của quá khứ vs triển vọng trong tương lai này của Bách Dĩ Phàm quả thật rất hợp hoàn cảnh lúc này.
Thầy Trần: "Đã hiểu ý của tôi chưa? Chưa hiểu thì để tôi đọc lại cho các trò lần nữa."
Cả lớp:...!
Mọi người ăn ý đồng thanh: "Đã hiểu rồi ạ!"
Thầy Trần: "Thế được rồi, nói tiếp chuyện phân ban."
Lần này, thầy Trần không lười nữa mà để từng người nói lựa chọn ban của mình và trả lời một vài vấn đề mà học sinh đưa ra.
Thật là khó để thấy được thầy Trần ở trong lớp nguyên một tiết sinh hoạt như này.
Chuông tan học vang lên rồi mà thầy vẫn còn trong lớp.
Thầy Trần: "Nếu không nghĩ được thì có thể tìm các thầy cô để trao đổi.
Sẽ không cho các em kết luận nhưng vẫn có thể cho em các kiến nghị được.
Nhưng lần này kê khai nguyện vọng phân ban sẽ không giống với các năm trước, lần này phải chờ kết quả thi cuối năm.
Mọi người cũng có thể chuẩn bị tốt cho thi cuối cùng rồi lấy kết quả làm tham khảo để quyết định."
Nhưng có không ít học sinh vẫn vừa nghĩ chọn ban nào vừa chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.
Trình Dật Hạo chính là một thành viên trong đó, vô cùng xoắn xuýt.
Theo như sự tương phản kết quả của Trình Dật Hạo thì đáng lẽ là không cần phải xoắn đến như vậy.
Mọi người không hiểu nổi suy nghĩ của Trình Dật Hạo, cậu liền chạy đi tìm Bách Dĩ Phàm để gỡ rối.
Sau khi tan tiết tự học buổi tối, phòng học không còn mấy người.
Bách Dĩ Phàm làm xong bài kiểm tra, đang dọn bàn ra về.
Trình Dật Hạo đột nhiên quay xuống: "Phàm Phàm, ông chọn tự nhiên hay xã hội? Tôi nghĩ là ông sẽ chọn xã hội nhỉ? Sau này hai đứa không chung một lớp, tôi thấy tiếc lắm.
Tôi nghĩ mình có thể sẽ chọn ban xã hội theo được."
Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phầm: "Với cái chỉ số IQ môn xã hội thấp đến khe nứt Marianas, dừng lại ở giáp cốt văn tiêu chuẩn, đặt vào thời cổ đại chỉ có thể nhận biết mặt chữ kia á? Ông bảo rằng muốn theo tôi đi học xã hội á? Đùa tôi chắc vui?
Trình Dật Hạo:...!
Trình Dật Hạo: "Có thể Hình nữ hiệp sẽ chọn xã hội..."
Bách Dĩ Phàm: À!
Trình Dật Hạo lúc trước đó xoắn xuýt, Bách Dĩ Phàm cũng đã nghĩ đến lý do như này.
Chẳng qua cậu nghĩ tên này trước đó kinh nghiệm phong phú nên cũng không nhiều chuyện, lên giọng dạy bảo gì.
Nhưng mà lúc này, cây Chanh khô này lại tự đưa đến cửa, Bách Dĩ Phàm dĩ nhiên sẽ không bỏ qua.
Bách Dĩ Phàm: "Trận thi biện luận vừa rồi, ông nghe tai nọ qua tai kia rồi à?"
Trình Dật Hạo: "Tôi chỉ nghe được phần của ông thôi."
Bách Dĩ Phàm: "Thế ông là thích nhỏ hay là đang uy hiếp nhỏ?"
Trình Dật Hạo: "Sao lại là uy hiếp nhỏ? Tôi không nói thì sao nhỏ biết được."
Bách Dĩ Phàm: "Có sự khác thường thì chính là vì yêu, ông không ngoan ngoãn học tự nhiên lại chạy đi học xã hội, ông bảo ai sẽ không biết cơ? Nên nhớ rằng nữ hiệp là người thông minh nhé.
Huống hồ, cứ cho là lúc này ông không nói đi, trên đời này không có tường nào là không lọt gió, ai bảo đảm rằng sau này nhỏ không biết được đây?"
Trình Dật Hạo:...!
Bách Dĩ Phàm: "Ông cho rằng bản thân hy sinh đi học xã hội vì nhỏ thì nhỏ liền ở bên ông thật hả? Đó là ông tự cho rằng mình đúng! Người ta đâu có cầu xin ông làm thế, hạ thấp bản thân thì không thể theo đuổi con gái đâu.
Chỉ đeo bám mà không có chủ kiến thì chỉ làm người ta chán ghét thôi!"
Trình Dật Hạo tỏ vẻ nghi ngờ.
Bách Dĩ Phàm: "Dù sao thì cũng là tôi nghĩ như vậy.
Tôi thấy nữ hiệp là người ngay thẳng, chắc chắn cũng nghĩ như vậy.
Ông theo đuổi người ta thì nên bày ra vẻ ưu tú của bản thân.
Không tin thì ông thử ngẫm lại chuyện trước kia mà xem, ngẫm xem trước đó ông theo đuổi người khác như nào?"
Trình Dật Hạo nghĩ lại: "Hình như đúng là như vậy."
Bách Dĩ Phàm hướng dẫn từng bước: "Nếu ông thật lòng muốn theo đuổi một người thì nên để bản thân mình ngày càng ưu tú, chuẩn không cần chỉnh luôn.
Với cả, khoảng cách sinh mỹ cảm, tự nhiên hay xã hội sẽ không là thứ cản được hai người được!"
Trình Dật Hạo vốn cũng không ngốc, chỉ là dễ bị vật bên ngoài che mắt.
Sau khi được Bách Dĩ Phàm nói vài câu liền thông suốt.
Bách Dĩ Phàm: "Thế giờ chọn tự nhiên hay xã hội?"
Trình Dật Hạo: "Chọn tự nhiên.
Nhưng tôi thấy khó chịu lắm, ai có thể hiểu được đây?"
Tạ Tuế Thần: "Tôi."
Bách Dĩ Phàm:...!
Ngửi thấy mùi tin tốt ngay trước mặt, Trình Dật Hạo phản xạ có điều kiện mà nâng cao tinh thần trong chớp mắt: "Lão đại này, ông cũng thích ai trrong lớp mình à? Là bạn gái nào đó?"
Tạ Tuế Thần lắc đầu, bởi vì không phải là bạn gái nào.
Trình Dật Hạo lại hiểu nhầm: "Tạ lão đại thật tốt.
Nói dối như vậy chỉ để an ủi tôi.
Không có người trong lòng cũng không sao, hai ta hãy ôm nhau khóc một trận đi!"
Trình Dật Hạo dang hai tay ra.
Bách Dĩ Phàm:...!
Tạ Tuế Thần: "Không được, quá nóng."
Trình Dật Hạo đành phải ôm bàn học của Bách Dĩ Phàm mà lầm bầm.
Bách Dĩ Phàm: "Ôi, đau lòng..."
Trình Dật Hạo ngẩng lên, ánh mắt mang đầy ý cầu an ủi ngôi sao bé nhỏ này.
Bách Dĩ Phàm: "Cái bàn của tôi quá!"
Trình Dật Hạo:...!
Trình Dật Hạo lại nhoài xuống bàn của Bách Dĩ Phàm: "Đừng quan tâm tôi! Tôi muốn khóc một lúc."
Bách Dĩ Phàm: "À, thế khóc đi, khóc xong nhớ lau bàn cho sạch.
Hơn nữa, đừng quên sáng mai đọc bài chính trị cho tôi nghe."
Trình Dật Hạo liền biến đau thương thành sức mạnh mà kiên quyết vùng lên: "Tôi đã chọn tự nhiên rồi, không đọc!"
Bách Dĩ Phàm: "Thế thì đọc Manh đi vậy, môn văn." (Manh trong lưu manh)
Trình Dật Hạo:...!
Lần này là muốn khóc thật luôn rồi.
Bách Dĩ Phàm lười quản Trình Dật Hạo lên cơn ngốc, dù sao khả năng tự lành của Trình Dật Hạo cũng không tồi.
Bách Dĩ Phàm đứng dậy, nói: "Tôi đi ăn đêm đây."
Tạ Tuế Thần cũng đứng lên: "Đại Trình cũng đi ăn cùng đi."
Trình Dật Hạo: "Tôi muốn ăn mì thịt bò, nếu không vết thương lòng sẽ không lành nổi."
Bách Dĩ Phàm: "Đi đi, tôi mời.
Đại Trình này, tôi nói cho ông nghe, thời nhà Thanh có người đã viết hẳn một bài thơ ca ngợi mì thịt bò.
Tôi đọc cho ông nghe một đoạn nhé..."
Như vậy, vấn đề chọn tự nhiên hay xã hội của Trình Dật Hạo đã được giải quyết.
Về phía Bách Dĩ Phàm thì cuộc thi biện luận vừa rồi đã sớm nói rõ suy nghĩ của bản thân cậu.
Những điều cậu nói với Trình Dật Hạo thì có một nữa cậu đã tự nhủ với bản thân.
Huống hồ, dù là trước hay sau khi chết, chuyện thích ai đó chưa bao giờ là toàn bộ cuộc sống của cậu.
Trong căn tin, Bách Dĩ Phàm bưng bát mì thịt bò, nghiêm túc nói với Trình Dật Hạo: "Tình yêu quả thật đáng quý, tôm hùm cũng ăn rất ngon.
Mãn Hán toàn tịch mùi vị nam bắc, tám trường phái ẩm thực không có quan hệ với nhau.
Cho nên Đại Trình cố lên, đừng đau lòng."
Trình Dật Hạo:...!
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, giờ là lúc điền nguyện vọng phân ban.
Bách Dĩ Phàm ghé vào bàn học, nghiêm túc viết: Xã hội.
Chữ viết nhẹ nhàng, phóng khoáng, phiêu dật, không hề có gánh nặng hay do dự.
Bách Dĩ Phàm viết xong,