Bạch Nhất Hàm bực bội gãi gãi đầu nói: “Tại sao lại như vậy được? Người biết chuyện này chỉ có ba chúng ta, anh hai em sao lại biết được?”
Khương Hoa bình tĩnh nói: “Mục tổng có thể nhìn ra được, như vậy Bạch tổng có phát hiện cũng không có gì lạ.”
Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khương Hoa, nghĩ đến những điều anh nói trước đây “Chỉ là muốn đứng gần anh ta, có thể thường xuyên thấy anh ta là đủ rồi”, cùng “Chỉ cần anh còn ở Hoa Thành, liền tính là được gần anh ta”, trong lòng thập phần khó chịu, nhất thời không biết nên nói cái gì để an ủi anh ấy.
Khương Hoa trái phải nhìn căn nhà mình, nói: “Nhất Hàm, có một chuyện anh muốn nhờ em, trong khoảng thời gian này, giúp anh tìm người mua lại căn nhà này, có người mua thì cứ đem bán nó đi, anh cũng có thể an ổn định cư ở Xương Thành.”
Bạch Nhất Hàm nhìn toàn bộ căn phòng đều toát ra sự ấm áp này, Khương Hoa cũng chỉ vừa mới dọn đến không lâu, mọi thứ ở đây đều có vẻ ấm áp như vậy, có thể thấy được lúc Khương Hoa sắp đặt nó đã dụng tâm cỡ nào.
Chính mình dù chỉ tới lần đầu thôi cũng đã có chút luyến tiếc, như vậy Khương Hoa người đã tự tay bố trí khi nói ra lời “Bán nó đi", sẽ có bao nhiêu đau lòng?
Mục Tĩnh Viễn nói: “ Cứ giữ nó trước đã, hà tất phải bán đi?”
Khương Hoa lắc lắc đầu nói: “Bán đi, còn nó, tôi sẽ luôn cảm thấy ở Hoa Thành vẫn còn có nhà, không có cái niệm tưởng này, tôi cũng liền hết hy vọng, như vậy mới có thể an tâm làm lại từ đầu ở Xương Thành.”
Bạch Nhất Hàm nói không nên lời, cậu bây giờ chỉ muốn lôi anh hai nhà mình ra mà đánh cho một trận.
Bất quá cũng giống như Khương Hoa đã nói, hết hy vọng, mới có thể bắt đầu lại, anh ấy còn trẻ như vậy, mọi chuyện tương lai ai có thể nói trước được đâu? Khương Hoa là người tốt, có lẽ, anh ấy sẽ nghênh đón một mùa xuân của riêng mình, tỷ như, người tên Lục Phong Vũ kia đã ra sức bảo vệ trước người anh đêm nay.
Giọng cậu có chút gian nan nói: “Được thôi, em sẽ giúp anh bán nó, anh đi Xương Thành rồi, phải bắt đầu một lần nữa, đừng nhớ về chuyện ở Hoa Thành.
Chỉ là, đừng có quên luôn cả em đó, bất luận anh đi đến đâu, thì em cũng vẫn là em trai anh "
Khương Hoa nắm chặt ly nước ấm áp trong tay, hốc mắt đỏ lên cười nói:
“Đó là đương nhiên.
Đúng rồi, em đi nhìn phòng cho khách chưa? Sau khi trang hoàng xong, anh vẫn luôn nghĩ em có thể tới ở một ngày, nên có bài trí trong khách phòng chút, nghĩ em có lẽ sẽ thích, đêm nay em cứ vào phòng cho khách ngủ đi, tốt xấu gì thì cũng để nó thể hiện một chút giá trị của mình, đừng để công sức trang trí của anh thành công cốc.”
Bạch Nhất Hàm trong lòng đau xót, đáp: “Được a, anh cảm thấy tốt hơn chưa? Đi ngủ một lát đi, trời cũng sắp sáng rồi.”
Khương Hoa gật gật đầu, đặt ly nước trong tay xuống bàn trà, nói với Bạch Nhất Hàm: “Hai người cũng ngủ đi, đêm nay chắc đã mệt chết rồi.”
Bạch Nhất Hàm “Ừm” một tiếng.
Khương Hoa đỡ tay vịn sô pha đứng lên, cũng không cần Bạch Nhất Hàm đến đỡ, một mình tự lảo đảo lắc lư vào phòng ngủ.
Bạch Nhất Hàm đơn giản thu thập trong phòng khách một chút, cùng Mục Tĩnh Viễn vào phòng cho khách.
Vừa mở cửa, nước mắt Bạch Nhất Hàm thiếu chút nữa rơi xuống, bài trí trong phòng hầu như đều là dựa theo sở thích của cậu mà ra, quả thực không giống như là một phòng cho khách, mà như chính phòng của cậu vậy.
Bề ngoài bức màn, giấy dán tường, thảm ở mép giường, mấy thứ đồ trang trí nhỏ trên bàn, đều là loại cậu thích, thậm chí ven tường còn có một cái kệ cùng loại Đa Bảo Cách(?), bên trong bày rất nhiều loại mô hình mà trước đây cậu thích.
Bộ giường là thuần bông, ga giường là màu xanh lá nhạt mà cậu thích, trên đó còn đặt hai cái gối đáng yêu cùng màu, thoạt nhìn rất êm.
Cậu rất thích những thứ màu xanh nhạt, nhưng vẫn cảm thấy một người đàn ông trưởng thành mà thích loại màu này thoạt nhìn rất nữ tính, nên vẫn luôn không dám dùng, ngay cả chính trong phòng ngủ cậu cũng không có bộ chăn gối màu này này, hiện tại nhìn chiếc giường này, làm cậu có một loại xúc động đặc biệt muốn bùng lên.
Mình bất quá chỉ nói một câu có thể em trai ảnh, vậy mà Khương Hoa liền có thể vì mình mà làm tới mức độ này, dù còn không biết mình có thể tới ở một đêm được không, anh ấy vẫn bố trí một căn phòng hoàn toàn dựa vào sở thích của mình trong nhà, hơn nữa anh ấy phải cẩn thận chú ý đến mức nào mới có thể biết đến nhiều kiểu dáng, màu sắc, cách bài trí, bố cục mà mình thích? Còn có những cái mô hình mới tinh này, phần lớn đều là cần phải lắp ráp.
Ảnh bận rộn như vậy, gần đây còn luôn bị anh hai nhà mình làm khó dễ, phỏng chừng cả thời gian ngủ cũng rất ít, vậy mà còn vì mấy cái vật trang trí rút đi thời gian ra lắp ráp.
Chỉ cần từ điểm này, liền có thể nhìn ra anh ấy coi trọng người em trai mình đến nhường nào, ảnh cẩn thận như vậy, có thể thấy được là khát vọng người nhà, khát vọng ấm áp đến mức nào.
Nhưng mà, vốn là một khát vọng mà hầu hết mọi người đều có thể dễ dàng đạt được như vậy, mà anh muốn có được lạ khó như vậy.
Ở Hoa Thành, ảnh ít nhất còn có thể nhìn thấy người mình thích từ xa, còn có một người em trai là mình, có một ngôi nhà tự tay bố trí.
Nhưng tất cả những thứ này, lại dễ dàng bị một tờ giấy điều lệnh phá tan, nửa tháng nữa thôi, anh ấy liền phải lẻ loi một mình đi đến một địa phương xa lạ, đối mặt với những người xa lạ, khi ảnh treo trên mặt nụ cười ngụy trang, trong lòng sẽ có bao nhiêu khổ sở?
Bạch Nhất Hàm chậm rãi đi đến mép giường ngồi xuống, nặng nề thở dài.
Mục Tĩnh Viễn đỡ vai cậu nói: “Đừng buồn, đây cũng là chuyện không còn cách nào, trên đời này thứ không thể cưỡng cầu nhất, chính là tình cảm.”
Bạch Nhất Hàm thấp giọng nói: “Em hiểu mà, nhưng cho dù anh hai không thích ảnh,thì cứ làm lơ ảnh cũng được, nhất thiết phải đuổi ảnh khỏi Hoa Thành sao? Aiz! Bây giờ em chỉ hy vọng anh Khương tới Xương Thành rồi thì có thể buông bỏ mọi thứ mà bắt đầu lại một lần nữa, tìm được tương lai thuộc về chính mình.”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Sẽ được mà.”
Bạch Nhất Hàm cười khổ một chút: “Kỳ thật hy vọng không lớn, người như ảnh cố chấp thật sự, nào