Nhà đã bán? Bạch Ngạn cụp mắt xuống.
Mục Tĩnh Viễn gật đầu nói: "Đúng vậy, Khương Hoa rất thương em, nếu như vậy em còn sợ gì nữa?"
Bạch Nhất Hàm giống như buồn rầu nói: "Chính là nói như vậy, ảnh cũng nên mua một căn nhà lớn hơn một chút nữa.
Sợ ảnh không đủ tiền a, em định ra tiền phòng mình mà ảnh không chịu."
Mục Tĩnh Viễn kỳ quái nói: " Sao anh ta lại muốn mua nhà lớn?"
Bạch Nhất Hàm nói với vẻ mặt "Anh thật ngốc":
"Anh nghĩ xem, lần này anh Khương đi Xương Thành, Lục Phong Vũ cũng sẽ qua cùng a."
Mục Tĩnh Viễn đầy đầu mơ hồ: "Khương Hoa mua nhà thì liên quan gì đến Lục Phong Vũ? Chắc anh ta sẽ không đến ở nhà Khương Hoa đi."
Bạch Ngạn giữa mày nhảy dựng, đem tay phải từ tay vịn sô pha đem đặt trên đầu gối.
Bạch Nhất Hàm nói:
"Anh quên rồi sao? Ngày đó anh Khương uống say, là Lục Phong Vũ liều mạng che chở mới kéo dài thời gian cho chúng ta.
Nếu không có Lục Phong Vũ, tình huống ngày đó thật đúng là nói không chừng, chỉ dựa vào Chu Tầm căn bản không ngăn được mấy tên khốn kia, thậm chí dù có hai người còn khó khăn.
May mà em cẩn thận, mang theo cũng đủ người mới ổn định được tình thế, ước chừng là có tám người đi? Thật là quá huyền."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Chuyện này anh biết, nhưng cái này với nhà Khương Hoa thì có quan hệ gì?"
Bạch Nhất Hàm vỗ cánh tay anh một cái:
"Anh ngốc hở? Lục Phong Vũ liều mạng cũng muốn che chở anh Khương, lần này anh Khương bị điều đi anh ta lại dứt khoát rời thành phố mà mình đã lớn lên mà đi theo.
Biểu hiện này khẳng định là đã yêu sâu sắc anh Khương rồi a, anh cũng biết anh Khương khát vọng gia đình bao nhiêu.
Ở một nơi xa lạ như Xương Thành một mình sinh hoạt, có một người si tình như vậy bên cạnh không rời không bỏ, ảnh làm sao có thể không cảm động?
Anh ấy một khi cảm động, liền có khả năng rất lớn sẽ cùng Lục Phong Vũ ở bên nhau.
Ảnh ở cùng Lục Phong Vũ, thì Lục Phong Vũ không phải sẽ tới nhà anh Khương ở sao? Anh nghĩ đi, vốn dĩ trong nhà anh Khương có một phòng ngủ, một thư phòng, một phòng dành cho em, sau đó chính là phòng bếp cùng phòng tắm, nhưng nếu thêm một Lục Phong Vũ, vậy không phải còn cần thêm một cái phòng? Vốn căn nhà lớn như vậy liền trở thành nhỏ rồi."
Mục Tĩnh Viễn nhìn nhìn sắc mặt dần dần trở nên xanh mét của Bạch Ngạn khi Bạch Nhất Hàm nói đến Lục Phong Vũ, nhàn nhạt nói: "Rõ ràng là em ngốc thì có, Lục Phong Vũ nếu vào nhà Khương Hoa ở, vậy nhất định cũng đã xác định quan hệ, Ở cùng một phòng không phải được rồi sao?"
( Double kill:>>)
"Bẹt" một tiếng, quả quýt mà Bạch Ngạn luôn nắm trong tay trái chưa ăn liền bị anh bóp đến nát nhừ, anh nhìn nhìn tay, ném thứ trong tay vào thùng rác rồi đứng dậy.
Bạch Nhất Hàm vội nói: "Anh hai, anh đi đâu vậy."
Bạch Ngạn trầm giọng: "Thay quần áo, đi ngủ."
Bạch Nhất Hàm tức giận đến trừng mắt, thừa dịp anh còn chưa lên lầu thì nói với Mục Tĩnh Viễn:
"Ai nha Tĩnh Viễn anh đúng là quá thông minh, đến lúc đó Lục Phong Vũ tự nhiên là muốn ở cùng một phòng với anh Khương, sao em lại không nghĩ tới chứ? Em phải tới thăm ít một chút, miễn cho quấy rầy thế giới hai người thế giới của họ!"
Bạch Ngạn bước chân dừng lại, cơ hồ là "Dậm chân" đi lên lầu.
Bạch Nhất Hàm nhìn bóng dáng biến mất của anh, uể oải nói:
"Như vậy mà cũng chưa có phản ứng, xem ra anh Khương thật sự một chút hy vọng cũng không có, vẫn là em chưa từ bỏ ý định.
Lệnh điều đi của anh Khương cũng là do ảnh ban hành, anh em còn ước gì anh Khương mau mau đi nữa kìa, người ta tốt xấu gì cũng theo ảnh nhiều năm như vậy, vẫn luôn chịu thương chịu khó.
Liền tính là thích ảnh, nhưng người ta cũng không có ý định ra tay a.
Coi như không biết không phải là được rồi sao, nhưng ảnh nói đuổi liền đuổi người ta đi, thật là vô tình! Anh Khương bất quá là thích ảnh, lại không có phạm phải sai lầm lớn gì, phải làm tới mức này sao."
Mục Tĩnh Viễn nắm lấy tay cậu, chớp mắt nói: "Nhưng không nhất định, có vài người cho rằng chính mình thẳng, không biết chừng trong lòng đã cong thành cuộn nhang muỗi rồi."
Bạch Nhất Hàm cả kinh, quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng Bạch Ngạn đi lên, nhỏ giọng nói: "Anh nói anh hai em đã cong? Vậy anh Khương không phải có hy vọng rồi sao? Không đúng, chúng ta làm hại anh hai cong rồi, cũng thật có lỗi với ba mẹ!"
Mục Tĩnh Viễn bật cười nói:
"Cái đầu nhỏ này của em suốt ngày chứa cái gì vậy? A Ngạn là thẳng hay cong đều không phải chúng ta có thể quyết định hay thay đổi được.
Nếu cậu ấy cong, chứng tỏ rằng bản thân cậu ta chính là cong, chỉ là trước kia không hề phát hiện mà thôi, không liên quan gì đến chúng ta, cũng không liên quan đến Khương Hoa.
Chuyện tính hướng này, đa phần là bẩm sinh chẳng qua có người phát hiện, đối mặt nó, có vài người không phát hiện, còn đang buồn bực tự hỏi sao mình không thấy hạnh phúc trong cuộc hôn nhân với người khác giới, hoặc là cho rằng các cặp vợ chồng trên đời này đều là không hề có tình cảm mãnh liệt, còn có một vài người phát hiện, lại cả đời cũng không dám thừa nhận, tùy tiện tìm một người khác giới kết hôn để ngụy trang bản thân."
Bạch Nhất Hàm khinh bỉ: "Cái đó không phải lừa hôn sao?"
Mục Tĩnh Viễn nói: "Em nói đúng, loại hành vi này đương nhiên là lừa hôn, hơn nữa còn đáng ghét hơn hạng lừa tiền."
Bạch Nhất Hàm gật đầu thật mạnh gật, vuốt cằm nói: "Vậy anh hai có phải chính là loại người vẫn chưa phát hiện không? Cũng đúng, anh em đối với chuyện tình cảm trì độn như vậy, trước nay đều chưa từng bị lên tin tức.
Chúng ta đều cho rằng ảnh chỉ là giữ mình trong sạch, bây giờ xem ra, không khéo là bởi vì ảnh không có hứng thú với phụ nữ nhỉ?"
Trước kia cậu thật đúng là không nghĩ tới chuyện này, bởi vì Bạch Ngạn vẫn luôn là một người nghiêm cẩn tự hạn chế, anh không dây dưa với bất luận kẻ nào, lớn tuổi vậy rồi còn chưa từng yêu đương nói ra người khác còn không tin.
Nhưng kinh Mục Tĩnh Viễn nhắc tới như vậy, cậu lại nhớ tới đời trước thẳng đến mình chết, Bạch Ngạn vẫn luôn độc thân, theo cốt truyện mà Đào Khởi nói, Bạch Ngạn mãi cho đến cuối cùng vẫn luôn một mình, vẫn luôn không yêu đương không kết hôn, kia đều nhiều ít năm qua đi? Anh hai năm nay rất nhanh đã 30, vậy lúc ấy anh đã bao nhiêu tuổi rồi? Dù có khắt khe đến đâu, cũng không chậm trễ kết hôn a, nghĩ như vậy, anh hai thật sự là càng nhìn càng khả nghi.
Nhưng mà...!
Bạch Nhất Hàm nhíu mày nói: "Dù ảnh có cong thì sao chứ? Anh Khương cũng vẫn không được đáp trả, anh em đối anh Khương vô tình vô nghĩa như vậy, vừa thấy chính là vô tâm a.
Nếu là thật sự thích anh Khương, sao có thể nhẫn tâm với ảnh như vậy, hơn nữa trước đó ảnh vẫn luôn làm khó dễ anh Khương ca."
Mục Tĩnh