Môi anh ta thật mềm! Trái tim của Khương Hoa như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, trong hoàn cảnh an tĩnh này có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập như đánh trống liên hồi của mình.
Anh không dám lộn xộn vì sợ đánh thức Bạch Ngạn, lại luyến tiếc rời đi, nên cứ dán vào như vậy.
Thật lâu sau, anh rốt cuộc nhịn không được vươn một chút đầu lưỡi khẽ liếm nhẹ môi của Bạch Ngạn, cảm giác rung động nháy mắt làm anh cảm thấy cả người mình như bốc hỏa.
Trên mặt nóng bừng, đôi tay ướt đẫm mồ hôi hơi hơi phát run, bởi vì không dám hô hấp nghẹn đến mức ngực đều sắp nứt ra rồi, anh cẩn thận rời khỏi môi của Bạch Ngạn, đột nhiên sau một cái lui này, lập tức ngồi ở trên mặt đất, há to mồm to thở dốc.
Anh biết mình là một tên tiểu nhân đê tiện, thừa dịp Bạch Ngạn ngủ rồi không biết xấu hổ dâm loạn anh ta, nhưng anh thật sự không thể cưỡng lại giây phút tuyệt diệu kia khi được hôn lên đôi môi của người mình thích.
Anh nghĩ, nếu Bạch Ngạn có thể dưới tình huống thanh tỉnh mà ôm mình một cái, chủ động khẽ hôn mình một chút.
Như vậy, anh bằng lòng ngay sau đó chết luôn cũng được.
Anh nỗ lực áp xuống khát vọng trong lòng, bình phục hô hấp, muốn làm cho bản thân thoạt nhìn bình thường một ít, khóe mắt dư quang lại thấy bàn tay đặt bên hông của Bạch Ngạn hơi hơi động đậy, anh trong lòng cả kinh, vội đứng dậy, đi đến mép giường khẽ gọi:
“Bạch tổng?”
Bạch Ngạn chậm rãi mở to mắt, “Ờ” một tiếng, giọng nói khàn khàn mang theo sự lười biếng khi mới vừa tỉnh ngủ:
“Qua hai giờ rồi?”
Nghe được giọng nói gợi cảm của anh ta, nhịp tim Khương Hoa thật vất vả mới bình phục lại nháy mắt mất khống chế, anh hoảng loạn lui về phía sau một bước nói:
“Đúng vậy, Bạch tổng.”
Bạch Ngạn dường như không chú ý đến sắc mặt đỏ bừng bừng của anh cùng một chút thất thố, lại “Ờ” một tiếng, đứng dậy xuống giường, đi vào phòng tắm.
Khương Hoa nhìn cánh cửa bị đóng lại, toàn thân thoát lực lui về phía sau vài bước dựa trên tường.
Xem thái độ của anh ta, hẳn là không có phát hiện! Khương Hoa a Khương Hoa, sao mà mày lại trở nên…… háo sắc như vậy?
Anh dùng sức chà chà mặt, xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng tắm, Bạch Ngạn cũng không có tắm rửa, cũng không có rửa mặt, tay anh vịn vào bồn rửa tay nghiêm túc nhìn bản thân trong gương.
Khương Hoa tự nhiên trộm hôn mình! Cậu ta trộm hôn mình!!!
Kỳ thật ngay lúc Khương Hoa mở cửa anh liền đã tỉnh, nhưng anh lại không muốn mở mắt, liền nghĩ chờ cậu ta tới gọi.
Nhưng cậu ta chậm chạp cũng không ra tiếng, liền ngay lúc Bạch Ngạn chờ đến mất kiên nhẫn, khi suy xét muốn tự tỉnh lại hay không, lại cảm giác được hơi thở cậu ta càng lúc càng gần!
Anh có chút đoán được Khương Hoa muốn làm cái gì, nhưng cũng không dám cử động, trong lòng nói không ra là mừng thầm hay chờ đợi cái gì, dù sao cũng không có chán ghét hay phẫn nộ.
Khi đôi môi cậu ta dán lên, Bạch Ngạn thiếu chút nữa nhảy dựng, cũng may anh dùng ý chí cực đại mà nhịn xuống được.
Anh muốn nói rằng cậu đừng chỉ có môi chạm môi không, hôn môi nên có động tác khác nữa.
Nhưng Khương Hoa chính là dán lên xong bất động, gấp đến độ làm anh muốn mở to mắt đảo khách thành chủ, nhưng mà, Khương Hoa liếm anh một cái! Liếm…… anh một cái.
Chỉ tiếc lá gan Khương Hoa vẫn là quá nhỏ, vậy mà chỉ liếm một chút liền bỏ chạy!
Anh nhìn bản thân trong gương, ở trong lòng không tiếng động hò hét: Sao hôm nay trông mình lại xấu như vậy! Sắc mặt xám xịt giống một con quỷ, trên cằm còn có râu! Vì cái gì trước khi ngủ mình không tắm cho thơm tho ngào ngạt để bản thân ngăn nắp một chút chứ!
Anh nghiêm túc nâng cánh tay lên ngửi ngửi mình, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Còn ổn, may mà không có mùi, chỉ là……
Anh cúi đầu, nhìn tiểu huynh đệ tinh thần phấn chấn của mình: May mắn tao thần sắc tự nhiên, Khương Hoa lại hoảng loạn, mày mới không có bị cậu ta phát hiện! Bằng không cái mặt già này của tao phải quăng đi đâu! Nhìn cái tiền đồ bé tí tẹo của mày xem! Người ta bất quá chỉ liếm tao có một cái, lại không có liếm mày?Mày đi theo run cái uy phong gì?
Ể, không đúng, mình suy nghĩ cái gì? Khương Hoa…… Liếm……… Tiểu huynh đệ……của mình, không được…… ngừng, không thể suy nghĩ nữa.
Anh cảm giác cái mũi có chút ngứa, ngẩng đầu nhìn lên gương, cả người đều hóa đá, mũi…… Máu mũi…… Mình cũng đã cơ khát đến loại tình trạng này sao? Bị người ta liếm một cái liền chảy máu mũi? Nghĩ đến từ “Liếm” này, máu mũi chảy càng thêm dữ dội.
Bạch Ngạn:……
Lần này tắm có hơi lâu, anh xử lý vấn đề chảy máu cam của mình, lại dùng tay đại khái trấn an tiểu huynh đệ đang phẫn nộ của mình một chút.
Ngủ không đủ còn bị mất máu, lại tự xử một phát, làm sắc mặt của anh có chút trắng bệch.
Anh đầu nặng chân nhẹ đi ra khỏi phòng nghỉ, Khương Hoa đã không còn ở đó nữa, anh thở ra một hơi, ngồi phịch xuống ghế, tay che lại cái trán: Mình có thể là cong rồi, cũng giống như em trai vậy, cuộc sống này không thể qua……, aiz, lần sau, mình lại lựa dịp nào để giả bộ ngủ đây?
Anh đang đau khổ tự hỏi, xem làm cách nào mới có thể giả bộ ngủ trước mặt Khương Hoa một cách ngây thơ thanh thuần, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại dọa anh giật cả mình.
Anh điều chỉnh tốt tâm thái, móc ra điện thoại, vừa thấy hiển thị tên cuộc gọi thì vội tiếp lên:
“Alo? Ông nội?”
Bạch lão gia tử ở đầu dây bên kia nói:
“Ừ, nghe ba con nói muốn đem công ty giao cho con, nó thừa dịp thân thể còn khoẻ mà muốn lười biếng mang mẹ con đi ra ngoài chơi mấy năm, thế nào? Con đã thích ứng chưa?”
Bạch Ngạn nói: “Vẫn ổn ạ, lúc đầu có chút rối ren, nhưng giờ đã dần dần thích ứng với toàn bộ tiết tấu vận hành của công ty.
Kỳ thật ba đã sớm từng chút một rút lui từ lâu, cho nên đối với con ảnh hưởng không tính là quá lớn.”
Bạch lão gia tử ha ha cười nói:
“Tốt! Trong ba anh chị em các con, con là người năng lực mạnh nhất về mọi mặt, ông và ba mẹ con đều gửi gắm nhiều kỳ vọng vào con.Về sau cần con độc lập chống đỡ cái công ty này, gánh nặng tuy rằng lớn, nhưng con sớm đã có thể một mình gồng gánh một mặt, hiện tại khiêng lên toàn bộ Bạch gia mà nói cũng hoàn toàn không cố sức.”
Bạch Ngạn nói: “Tuyết Tình cũng đang giúp con.”
Bạch lão gia tử nói: “Ừm, Tuyết Tình cũng rất tốt, làm việc quả quyết, là một hạt giống tốt.
Nhưng sau này con bé kết hôn với Thẩm Thiên Dương rồi, liền thành người hỗ trợ đắc lực của Thẩm gia, con còn không phải là không có người giúp đỡ sao, Nhất