Bạch Bác Nhân thập phần vừa lòng việc con trai lớn quan tâm, để ý đến đứa con út, đưa tay bảo anh ngồi xuống, đem tình hình hiện tại cùng cách nhìn của mình nói:
Bạch Ngạn nâng mi:
"Còn có những chuyện này? Đây xác thực rất khác thường, con sẽ âm thầm an bài một số người có thân thủ bảo vệ em ấy.
Nhìn xem rốt cuộc là ai dám đụng đến em trai của Bạch Ngạn con!"
Bạch Bác Nhân nói:
"Việc này hiện tại chỉ là suy đoán vẫn chưa nắm chắc, có lẽ em trai con đột nhiên hiểu chuyện nói cũng không chừng."
Bạch Ngạn nói:
"Ba, nếu muốn hiểu chuyện, cũng cần có một quá trình dần dần tiến bộ, chứ không phải qua một đêm lại tự nhiên hiểu chuyện.
Nếu em trai ngoan ngoãn như vậy lại làm nó chịu khổ vì đại giới, con đây tình nguyện nó không cần biết hiểu chuyện."
Bạch Bác Nhân nói:
"Cho nên hiện tại chúng ta bất động thanh sắc, nhìn xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào."
Bạch Ngạn gật gật đầu nói:
"Ba nói đúng."
Bạch Bác Nhân vẫy vẫy tay:
"Con cũng mệt mỏi cả ngày rồi, sớm một chút về phòng nghỉ ngơi đi."
Bạch Ngạn nói:
" Ba cũng sớm nghỉ ngơi"
Bạch Bác Nhân gật gật đầu, để anh đi ra ngoài.
Buổi tối ngày hôm sau, Bạch Nhất Hàm gõ cửa thư phòng Bạch Bác Nhân, cẩn thận thò cái đầu vào thăm dò nói:
"Ba ơi, con có chút chuyện muốn nói với ba"
Bạch Bác Nhân trong lòng lộp bộp, trên mặt bất động thanh sắc nói:
"Treo ở trên cửa làm cái gì? Có việc thì đi vào nói."
Bạch Nhất Hàm ngượng ngùng xoắn xít vào phòng, xoay người đóng lại cửa phòng.
Ở cái ghế đặt trước công văn trên bàn ngồi xuống nói:
"Ba ba, ba......!Có thể hay không cho con mượn chút tiền?"
Chính cậu cũng có chút tiền để dành, con số cũng không nhỏ.
Nhưng nếu muốn mua một diện tích lớn bất động sản thành Nam thì vẫn không đủ
Mảnh đất Hương Sơn dùng để xây giáo khu kia cậu không có ý định động tới.
Dù có mua nó, cũng chỉ có thể lấy được một khoản phí phá bỏ và di dời mà thôi.
Hiện tại người đang sinh sống trên mảnh đất nhỏ kia hầu hết là kinh tế trình độ rất thấp, cậu không muốn phải đi tham tiện nghi này với chừng ấy người nghèo khó, đó là còn miễn nói đến việc này có chút thiếu đạo đức.
Nơi cậu muốn lấy là khu vực xung quanh đó.
Sau lại xây dựng thành nơi buôn bán linh tinh.
Bạch Bác Nhân nói:
"Tiền tiêu vặt của con không đủ dùng sao? Muốn bao nhiêu?"
Bạch Nhất Hàm gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
"Năm......!500 vạn?"
Bạch Bác Nhân kinh ngạc nói:
"Con muốn nhiều tiền vậy làm gì?" Ông trong lòng rùng mình, chẳng lẽ là có người làm tiền nó? Nghĩ