Bạch Nhất Hàm cùng Mục Tĩnh Viễn cẩn thận nghiên cứu cuộc đối thoại với y, đưa ra kết luận là: Ngoại trừ việc sáng tác, y không hề có hứng thú với những thứ khác, yêu cầu với vật chất, chất lượng sinh hoạt không cao, hơn nữa EQ rất thấp, tính cách rất bị động, cũng không giống một người sẽ vì tình yêu mà không màng tất cả, không từ thủ đoạn.
Càng tiếp xúc, Bạch Nhất Hàm càng khẳng định, những tội danh mà kiếp trước gán ghép trên người y, nhất định có mờ ám.
Hiệu suất làm việc của Trần Hoành rất nhanh, vào tối ngày thứ ba, liền đem tư liệu của Nam Sơn tới.
Hóa ra Nam Sơn là con riêng của Sở Phương Minh_Sở gia, Sở gia tuy rằng không thể so với năm gia tộc lớn của Hoa Thành, nhưng cũng xem như là một đại gia tộc, Sở Phương Minh là con thứ hai của Sở gia, bởi vì cưới con gái cưng nhà họ Tề, dưới sự trợ giúp của Tề gia ông ta đã hạ bệ được anh mình, nhất cử lên làm gia chủ.
Mẹ Nam Sơn là một bé gái mồ côi, tên là Hứa Cẩn Huyên, trong lúc cha mẹ xuất ngoại làm việc bởi vì sự cố máy bay, cả hai đã qua đời, để lại cho bà một căn nhà cùng một khoản tiền bảo hiểm lớn, bà là một học giả chuyên về văn học, diện mạo thanh tú điềm mỹ, người lại trí thức.
Sở Phương Minh thời tuổi trẻ đối với bà nhất kiến chung tình nên đã nhiệt liệt theo đuổi bà, cuối cùng bà khát cầu ấm áp mà bị cảm động, ôm được mỹ nhân về.
Đáng tiếc thời gian tươi đẹp không kéo dài, Hứa Cẩn Huyên cho rằng mình là đang nói đến một đoạn tình yêu lấy kết hôn là tiền đề, nhưng Sở Phương Minh lại chỉ muốn yêu qua đường mà thôi, đoạn tình này chấm dứt khi Sở Phương Minh kết hôn với cô con gái Tề gia.
Sau khi hai người chia tay, Hứa Cẩn Huyên đắm chìm trong bi thương tuyệt vọng lại phát hiện bản thân đã có thai, bà vốn định phá bỏ đứa con ngoài ý muốn này, nhưng khi đó bà quá mưu cầu một người thân nên cuối cùng vẫn là chọn giữ lại nó, mà đứa nhỏ này, chính là Nam Sơn.
Sau khi sinh con, Hứa Cẩn Huyên đặt tên cho đứa nhỏ là Hứa Du Nhiên, lấy ý nghĩa "Thản nhiên nhìn Nam Sơn", bởi vì sợ bị Sở Phương Minh phát hiện đứa nhỏ này, lúc bà sinh con cũng không công khai, mời phải một bảo mẫu sáng sớm nhân phẩm không tốt, có một lần lén véo Hứa Du Nhiên bị bà phát hiện, liền sa thải bà ta, sau đó cũng không mời bảo mẫu nữa.
Hứa Cẩn Huyên đang ở cữ liền phải một mình chăm sóc đứa nhỏ, hơn nữa tâm tình tích tụ, bệnh căn không dứt, bà cũng không thèm để ý, Hứa Du Nhiên khi còn nhỏ, thân thể của bà cũng đã rất không tốt, năm y lên mười lăm tuổi, Hứa Cẩn Huyên nhắm mắt xuôi tay.
Thật ra Hứa Cẩn Huyên vẫn là quá ngây thơ rồi, bà cho rằng mình đã che giấu con mình rất chu toàn, nhưng thật ra sự tồn tại của Hứa Du Nhiên, Sở Phương Minh đã sớm biết, chỉ là sợ phiền phức nên luôn giả vờ không biết mà thôi, thậm chí ông ta đã chuẩn bị tốt một khi Hứa Cẩn Huyên mang theo đứa con tìm tới cửa muốn trả đũa ra sao.
Nhưng ngoài dự kiến của ông ta chính là, Hứa Cẩn Huyên đến chết cũng không đi tìm mình, ngược lại làm ông ta thường xuyên nhớ tới người phụ nữ mỹ lệ lại trí thức này.
Hứa Du Nhiên có diện mạo giống mẹ, thanh tú tuyển mỹ, chỉ là luôn có vẻ rất u buồn, không thích nói chuyện, cũng không có người bạn nào, một mình y ở trong căn nhà do mẹ mình để lại.
Khi vào đại học cũng đã bắt đầu viết sách, lấy cho mình bút danh "Nam Sơn", sau khi tốt nghiệp liền lấy việc gõ chữ mà sống, rất ít ra ngoài, cuộc sống trải qua rất đơn giản, vừa nhìn đã hiểu ngay.
Duy nhất không đơn giản chính là y có một người bạn trai thần bí, người đàn ông đó thường xuyên tới tìm y, nhưng không có ai biết thân phận của người nọ, chỉ có thể tra được bọn họ đã lui tới rất lâu, từ lúc Hứa Du Nhiên học đại học cũng đã bắt đầu rồi.
Bạch Nhất Hàm buông tư liệu nói: "Người đàn ông thần bí này, có lẽ chính là gã đàn ông có vợ kia."
Cả người Mục Tĩnh Viễn dựa nghiêng trên lưng ghế sô pha, trên tay lột vỏ quýt, nói: "Chỉ là không biết Nam Sơn có biết người này đã có gia thất hay chưa.
"
Bạch Nhất Hàm nói: "Sao lại không biết? Anh nghi ngờ người đó lừa y?"
Mục Tĩnh Viễn bóc múi quýt, cẩn thận lấy xơ quýt ở mặt trên, đưa cho Bạch Nhất Hàm nói:
"Rất có thể, em xem trạng thái sinh hoạt của y, người này trầm mặc ít lời, độc vãng độc lai*, mà thường thường càng là người như vậy thì càng khát cầu ấm áp và yêu thương, giống như mẹ y vậy.
Lúc này có một người xuất hiện, hơi đối tốt với y một chút, nói vài lời yêu thương thì rất dễ khiến y xiêu lòng, tính cách y bị động, ngoại trừ mua sắm đồ dùng sinh hoạt, hầu như không ra khỏi cửa, hai người gặp mặt đều là người đàn ông kia tới tìm, vậy nếu gã đó nói bản thân còn độc thân, em nói xem Nam Sơn có thể tin tưởng không?"
*(Độc vãng độc lai: Theo Trang Tử, độc vãng độc lai (một mình đến, một mình đi).
Dễ hiểu là lối sống 1 mình cách biệt với xã hội)
Bạch Nhất Hàm ăn luôn múi quýt, nhận lấy một múi khác, gật đầu nói: "Anh nói rất đúng luôn, dựa vào những gì đại thần Nam Sơn đã trải qua, nếu biết người đàn ông kia có gia thất, nhất định sẽ không chịu cùng gã ở bên nhau.
Ngẫm lại tương lai y phát hiện bạn trai mình tự cho là yêu nhau nhiều năm thật ra đã sớm có gia thất, bản thân bị người ta nói thành tiểu tam, lại bị phơi bày thông tin cá nhân ra ánh sáng làm cho thân bại danh liệt, còn bị vợ của gã đàn ông đó tới cửa không biết như thế nào nhục nhã......
Một loạt đả kích như thế này, làm sao mà y có thể chịu được? Thảo nào y lại chọn cái chết."
Cậu nhét múi quýt vào trong miệng, lung tung nhai vài cái nuốt vào, nắm lấy tay Mục Tĩnh Viễn nói: "Không được Mộc Mộc, trái tim bé bỏng này của em tức đến nỗi đập bình bịch, chúng mình tuyệt đối không thể để đại thần Nam Sơn đã chịu tình cảnh như vậy! Em muốn bảo vệ thần tượng! Chồng chồng chúng mình đồng tâm, dẫm chết tra nam!"
Mục Tĩnh Viễn bất đắc dĩ xoa xoa tóc của cậu, cầm lại tay cậu nói: "Dẫm tra nam thì dẫm tra nam, nhưng em phải nhai quýt trước rồi mới nuốt chứ, cũng không sợ nghẹn."
Bạch Nhất Hàm lè lưỡi ra nói: "Hổng phải em có anh rồi hay sao? Không sợ."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Có anh thì có ích lợi gì? Anh cũng không thể nghẹn thay em, còn không phải chính em chịu tội."
Bạch Nhất Hàm vô lại nói: "Dù sao đi nữa thì anh cũng có cách cứu em!"
Mục Tĩnh Viễn chỉ đành đáp: "Được rồi được rồi, anh