Mục Tĩnh Viễn cũng đi vào nhìn thoáng qua nói: "Tôi đi mua thêm một chút."
Nghiêm Nham rũ bỏ bọt nước trên tay, nói: "Không cần đâu, hôm nay tôi đã đi thăm dò địa hình, biết siêu thị ở đâu, mình tôi đi thôi, anh đi còn phải tìm nữa."
Mục Tĩnh Viễn suy nghĩ một chút nói: "Cũng được, tôi với Nhất Hàm sẽ nấu nước lẩu, cậu trở về liền có thể ăn."
Nghiêm Nham "Ừ" một tiếng cởi tạp dề ra, tới cửa mặc áo khoác áo, cầm lấy túi tiền cùng chìa khóa đi ra ngoài.
Mới đóng cửa xong, liền nghe thấy một tiếng "cạch ", ngẩng đầu thì nhìn thấy cửa nhà đại thần Nam Sơn mở ra, Hứa Du Nhiên xách theo một túi rác đi ra, nhìn thấy anh thì sửng sốt một chút, mỉm cười nói: "Thật trùng hợp."
Nghiêm Nham nhanh chóng cúi đầu nhìn bản thân một chút, xác định không có bất luận cái gì không ổn, mới thả lỏng cười nói: "Đại thần Nam Sơn, anh muốn đi ném rác à?"
Hứa Du Nhiên gật gật đầu.
Nghiêm Nham ấn thang máy nói: "Vừa lúc, chúng ta cùng nhau xuống lầu."
Hứa Du Nhiên nói: "Cậu muốn đi ra ngoài? Không phải muốn ăn cơm với bạn sao?"
Nghiêm Nham ngượng ngùng nói: "Là muốn ăn, nhưng tôi rửa nát hết rau, nên đi mua thêm một chút."
Hứa Du Nhiên kinh ngạc nói: "Làm sao mà rửa tới nát vậy?"
Nghiêm Nham nói: "Nhất Hàm nói tôi rửa rau bằng sức của máy ủi."
Hứa Du Nhiên quay đầu lại nói: "Nhất Hàm? Bạch Nhất Hàm?"
Nghiêm Nham vờ kinh ngạc nói: "Đúng vậy, đại thần biết cậu ấy sao?"
Hứa Du Nhiên bật cười nói: "Thật sự là cậu ấy? Thế giới này đúng là nhỏ thật, hai người là bạn sao?"
Nghiêm Nham "Kinh hỉ" nói: "Đúng vậy, bọn tôi là bạn tốt, cậu ấy và vị hôn phu tới ăn tân gia với tôi, đại thần với cậu ấy cũng là bạn sao?"
Hứa Du Nhiên nghĩ nghĩ nói: "Ừ, chắc vậy, cậu ấy nói thích sách của tôi."
Thang máy tới, hai người cùng nhau đi vào, Nghiêm Nham nói: "Đúng vậy, chúng tôi chính là bởi vì sách của đại thần mà quen biết được nhau, còn có em gái tôi nữa, cũng là fan cuồng của anh."
Giọng nói Hứa Du Nhiên lộ ra tia ấm áp, nói: "Thật sao? Tôi thật sự rất vui."
Nghiêm Nham nhân cơ hội nói: "Nếu đại thần đã là bạn của cậu ấy, chi bằng chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.
Hôm nào, tôi cũng dắt em gái tôi tới, con bé gặp được anh, nhất định sẽ vui phát điên lên mất."
Hứa Du Nhiên có chút do dự: "Cái này......"
Nghiêm Nham thấy y dao động, vội nói:" Cứ tính như vậy đi, chúng ta đi mua đồ ăn trước, Nhất Hàm với......!Khụ, Tĩnh Viễn đang nấu nước lẩu, chúng ta về là có thể ăn được rồi, đại thần cũng chưa ăn cơm đi?"
Vừa lúc cửa thang máy mở ra, Nghiêm Nham không đợi Hứa Du Nhiên nói chuyện, liền cầm lấy túi rác trong tay y rồi kéo y đi ra ngoài.
Tiện đường ném rác, hai người cùng nhau vào một siêu thị nhỏ trong tiểu khu, Nghiêm Nham cầm chút rau xà lách, rõ ràng có chút hưng phấn nói: "Đại thần anh muốn ăn cái gì? Chúng ta mua một ít mang về."
Hứa Du Nhiên thấy anh hưng phấn như vậy, thật sự không đành lòng dội một gáo nước lạnh vào người anh, chỉ đành nói: "Tôi không kén ăn, không cần mua thêm đâu." Nghiêm Nham nói: "Không không không, phải thêm chút nữa, tôi luôn thấy đồ mua hơi thiếu, không đủ ăn, vừa lúc ra đây liền mua thêm một chút."
Hứa Du Nhiên bất đắc dĩ đi theo cạnh anh, nhìn mặt anh vô biểu tình ( tiêm máu gà) ném đồ vào xe đẩy, rốt cuộc nhịn không được nói: "Đủ rồi, dù trong nhà không có đồ ăn, thì nhiêu đây cũng đủ ăn rồi.
"
Thần tượng nói là phải nghe, Nghiêm Nham tiếc hận ngừng tay, nghĩ những món này sẽ được đại thần Nam Sơn ăn, trong lòng rất là kích động, cũng cảm thấy tự hào vì mấy món đồ ăn.
Lúc hai người trở về, trên tay mỗi người xách theo một túi lớn, Bạch Nhất Hàm thấy Hứa Du Nhiên, giật mình há hốc miệng.
Hứa Du Nhiên cười nói: "Đời người nơi nào không gặp lại, Nhất Hàm, không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy."
Bạch Nhất Hàm thật sự có chút kinh hỉ, vốn tưởng rằng hôm nay không gặp được Hứa Du Nhiên, không nghĩ tới Nghiêm Nham ra sức như vậy, ra ngoài mua chút rau xà lách vậy mà đem luôn Hứa Du Nhiên về.
Cậu vội vàng tiến lên tiếp nhận đồ trong tay Hứa Du Nhiên, cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, Du Nhiên anh có quen Nghiêm Nham sao? Thật là quá trùng hợp mà."
Nghiêm Nham mỉm cười nói: "Nhất Hàm cậu còn chưa biết, anh ấy chính là đại thần Nam Sơn, ở ngay cách vách, hôm nay lúc cậu gọi cho tôi không phải tôi có nói đang được hàng xóm thu nhận sao? Chính là anh ấy."
Bạch Nhất Hàm "Kinh hỉ + kinh ngạc" nói: "Cái gì?! Trời đất ơi, này thật đúng là không trùng hợp thì không thành sách mà, đại thần Nam Sơn, anh giấu tôi cũng thật vất vả."
Cậu vỗ vỗ đầu, nói với Nghiêm Nham: "Cậu đi lấy cho tôi một quyển sách của đại thần Nam Sơn đi."
Là fan cứng của Nam Sơn, thứ Nghiêm Nham không thiếu nhất chính là sách của Nam
Sơn, anh bừng tỉnh buông đồ trong tay xuống, sải bước vào thư phòng mới được thu xếp xong.
Chỉ chốc lát sau liền đem ra một chồng sách lớn, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Hứa Du Nhiên.
Hứa Du Nhiên bất đắc dĩ nói: "Tôi không có bút."
Nghiêm Nham không chút hoang mang lấy một cây bút từ trong túi áo khoác đưa cho y, Hứa Du Nhiên đành phải đứng ở cửa, kí vào các trang lót của chồng sách.
Bạch Nhất Hàm cùng Nghiêm Nham ánh mắt giao chiến mấy hiệp, cuối cùng chia đều số sách đã kí mới xong việc.
Mục Tĩnh Viễn lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Du Nhiên, anh cẩn thận đánh giá dung mạo cùng khí chất của y, cảm thấy người này là một kẻ thù đáng gờm, nhất định phải nhanh chóng phòng bị.
Anh thấy Hứa Du Nhiên cuối cùng cũng tạm thời thoát thân, khí thế cả người bừng bừng, vững bước đi lên vươn tay nói: "Chào anh, tôi là Mục Tĩnh Viễn, hôn phu của Nhất Hàm."
Hứa Du Nhiên nhìn người đàn ông khí tràng cường đại này, mơ hồ thấy có một loại cảm giác áp bức, thầm nghĩ không ngờ vị hôn phu này của Bạch Nhất Hàm khí chất mạnh mẽ như vậy, vừa thấy chính là người trên cao, nghĩ đến không phải người bình thường.
Y không quá quen giao tiếp giữa người với người, hơi có chút cứng đờ cùng anh bắt tay nói: "Hân hạnh được làm quen."
Mục Tĩnh Viễn mỉm cười nói: "Thường nghe Nhất Hàm nhắc tới anh, em ấy là người hâm mộ sách của anh, thư phòng trân quý nguyên bộ sách của anh, hôm nay được gặp tận mắt, em ấy cũng coi như là được như ước nguyện."
Hứa Du Nhiên nghe vậy, trong lòng thả lỏng chút, nói: "Có thể được độc giả như cậu ấy công nhận, tôi rất vui."
Bạch Nhất Hàm nhìn bọn họ, cười hì hì nói: "Được rồi, đều là người một nhà, không cần khách sáo, mau rửa rau ăn cơm đi, em đói meo rồi."
Khí thế trên người Mục Tĩnh Viễn vừa thu lại, vội xách đồ mà hai