【Nghiêm Nham: Có vấn đề gì sao? Ở đây khá tốt, hoàn cảnh cũng hợp ý, vậy nên tôi không có ý định dọn đi.
】
【 Phái tam gia: Tùy anh thôi à, ở thoải mái thì cứ ở đi, như vậy càng tốt, em có thể có nhiều cơ hội hơn để tìm đại thần Nam Sơn! 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Chuyện quan trọng bây giờ, chính là giải quyết Hạ Nguyên, còn có cô nhỏ của hai người nữa.
】
【 Phái tam gia: Đúng vậy, chuyện này không thể để cho cô nhỏ chẳng hay chẳng biết gì được, lúc trước không nói là vì bảo vệ đại thần Nam Sơn, giờ y đã được chúng ta bảo vệ rồi, không thể để mặc cô nhỏ bị tên cặn bã kia lừa nữa.
】
【 Nghiêm Nham: Chỉ sợ cô nhỏ chưa chắc sẽ cảm kích, hơn nữa có thể cho bà ta biết Hạ Nguyên là một tên gay lừa hôn, nhưng lại không thể cho bà ta biết tin tức cụ thể của Du Nhiên.
Nếu không, bằng tính cách của bà ta, bất chấp nháo nhào lên, Du Nhiên nhất định sẽ chịu thiệt lớn.
】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Tĩnh Viễn nói, thái độ của Nghiêm lão gia cũng rất quan trọng, dù sao thì ông ấy mới là người có quyền lên tiếng nhất ở Nghiêm gia, cũng chỉ có ông ấy mới có thể trấn áp được cô nhỏ hai người.
Một khi tình huống tồi tệ nhất xảy ra, lúc cô nhỏ hai người đã biết đến sự tồn tại của đại thần Nam Sơn rồi, nếu lão gia có thể đứng về phía bên này, thì chính là con át chủ bài của chúng ta.
】
【 Nghiêm Nham: Mục tổng nói rất có lý.
】
【 Phái tam gia: Ừ ừ, em đã tặng sách đại thần Nam Sơn cho ông nội.
Mới vừa đọc xong một quyển hôm qua, ông nội nói, viết thật sự không tồi.
】
【 Nghiêm Nham: Em làm tốt lắm.
】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Nếu Hạ Nguyên thức thời, chủ động rút lui thì thôi, nếu gã còn chưa có ý định từ bỏ, chúng ta liền âm thầm ngả bài với gã, bịt kín miệng ông ta.
】
【Phái tam gia: Đúng, miễn cho ông ta cảm thấy đại thần Nam Sơn dễ bắt nạt mà xuống tay không lưu tình.
Phải cho ông ta biết trên người đại thần Nam Sơn có sức nặng bao nhiêu, làm ông ta sợ để không dám đến gần y nữa.
】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Tôi cảm thấy, Phái Phái có thể giấu họ tên đại thần Nam Sơn đi rồi kể nó như một câu chuyện hư cấu cho lão gia nghe.
Thứ nhất, xem phản ứng của ông đối với chuyện này, thứ hai, cũng có thể cho ông có quan điểm chính trước, biết được đại thần Nam Sơn cũng là người bị hại.
Phải biết rằng, ấn tượng đầu tiên là rất quan trọng.
】
【 Phái tam gia: Cao kiến, chuyện này giao cho em đi, đúng rồi Nhất Hàm, hôm qua ông nội còn nhắc anh mãi, nói anh không đến thăm hơn một tháng rồi.
Nếu anh có rảnh thì đi thăm ông đi, ông nội rất thích anh đó.
】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Tốt, hai ngày này anh liền dành thời gian đến thăm lão gia.
Thật ra dù em không nhắc thì anh cũng muốn đi, hai ngày trước Tĩnh Viễn có mua hai gói trà, nói là chất lượng khá tốt, bọn anh định biếu cho ông nội anh với Nghiêm lão gia mỗi người một gói.
】
【 Nghiêm Nham: Nhất Hàm, cậu với Mục tổng lãnh chứng rồi sao? Chúc mừng.
】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Đúng vậy, hôm trước mới lãnh, tin tức của cậu cũng mau lẹ thật nha.
】
【 Phái tam gia: Oa! Chúc mừng chúc mừng! 】
【Hàm Hàm của Mộc Mộc: Cảm ơn, cùng vui, ha ha! 】
【 Phái tam gia: Xem anh vui chưa kìa ( cười trộm) 】
【 Hàm Hàm của Mộc Mộc: Đương nhiên là vui rồi, về sau Tĩnh Viễn chính là người của anh đó! 】
【 Phái tam gia: Khí phách! 】
【Mục Tĩnh Viễn: Dù không có thì anh vẫn là người của em.
】
【 Phái tam gia: ( hộc máu) phốc……, mấy người ngược cẩu……】
Bạch Nhất Hàm nhìn thấy tin nhắn của Mục Tĩnh Viễn mà suýt nữa bị sặc chính nước bọt của mình, cậu nghẹn đỏ mặt, ngón tay run rẩy chỉ Mục Tĩnh Viễn: “Anh…… Anh anh……”
Mục Tĩnh Viễn bình tĩnh nói: “Sao vậy? Anh nói không đúng sao?”
Bạch Nhất Hàm nhìn anh trong chốc lát, lại phụt một tiếng bật cười: “Đúng, anh nói hoàn toàn đúng, chỉ là cái dạng này của anh……”
Mục Tĩnh Viễn nhướng mày: “Hửm?”
Bạch Nhất Hàm vỗ bàn một tiếng “Rầm” rồi nói: “Em thích! Tới! Lại đây cho ông hôn một cái……”
Mục Tĩnh Viễn đứng dậy, đôi chân dài đan xen, đi đến trước mặt Bạch Nhất Hàm, một chân quỳ gối trên sô pha, chậm rãi đến gần Bạch Nhất Hàm, tông giọng trầm thấp vờn quanh lại tái xuất giang hồ: “Anh tới đây……”
Trên màn hình chiếc điện thoại đang bị ném trên sô pha còn đang không ngừng nhảy ra tin nhắn mới:
【 Phái tam gia: Hử? Người đâu? Sao không nói gì rồi? 】
【 Nghiêm Nham: Chắc là đang bận thân mật rồi.
】
【 Phái tam gia: A được rồi, hiểu mà hiểu mà, quấy rầy người ta thân thiết sẽ bị sét đánh, em out trước đây, chút nữa lại tám chuyện sau.】
【 Nghiêm Nham: Ừ, anh cũng trở về một chuyến.
】
【 Phái tam gia: Sao vậy? Anh không phải đang ở công ty sao? 】
【 Nghiêm Nham: Ừ, vừa rồi anh Chương gửi tin nhắn nói Du Nhiên đi về nhà rồi, y ở một mình anh không quá yên tâm.
】
【 Phái tam gia: Sao tự nhiên lại về nhà một mình? 】
【 Nghiêm Nham: Nói là đột nhiên có linh cảm, phải về nhà tiếp tục viết.
】
【 Phái tam gia: A a a! Đây là chuyện tốt, nhưng anh lẻn đi được sao? 】
【 Nghiêm Nham: Không sao, có anh hai ở đây, thôi anh đi.
】
【 Phái tam gia: Tốt tốt, vậy anh mau đi đi.
】
[…]
Hứa Du Nhiên về đến nhà, vội vàng mở máy tính lên, ghi lại những tia sáng lóe lên trong đầu.
Thật lâu sau, y ngồi trên ghế thở ra một hơi, đây là khung xương đại khái cho quyển sách tiếp theo.
Sau khi tiếp xúc với những người hâm mộ sách của mình, y sâu sắc cảm thấy bản thân không nên lãng phí thời gian vì một người không đáng, hẳn nên tập trung sức lực vào việc sáng tác thì hơn, dùng những tác phẩm xuất sắc để tặng cho những người hâm mộ sách của mình.
Đương nhiên, còn có người đã được khắc lên ấn ký của y.
Tuy rằng Nghiêm Nham không biết vì lý do gì mà vẫn luôn không chịu thừa nhận chuyện đêm hôm đó, nhưng Hứa Du Nhiên mình tuyệt đối không phải loại người ăn xong rồi quét sạch trách nhiệm, dù cho đó có là chuyện mình làm khi không tỉnh táo đi nữa.
Huống chi, từ sau khi dùng một góc nhìn khác để đối đãi Nghiêm Nham, y phát hiện trên người cậu ấy có một thứ gì đó vô cùng hấp dẫn chính mình.
Nhất cử nhất động của Nghiêm Nham đều tràn ngập mị lực khác, lúc ở cùng cậu ấy cảm giác hoàn toàn khác với khi ở cùng Hạ Nguyên.
Đó không phải là khát vọng với sự ấm áp, cũng không phải nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng không dám buông tay, mà là một loại cảm giác khi thì rung động làm con tim tê dại, khi thì lại là bình thản, một