Lúc Bạch Nhất Hàm và Mục Tĩnh Viễn đến, cô thu ngân của tiệm chỉ lên lầu, lầu hai chủ yếu là văn phòng của Chương Túc, còn có phòng nghỉ của nhân viên gì đó.
Hai người vừa bước lên lầu hai liền nghe thấy tiếng cười truyền ra từ văn phòng Chương Túc.
Bạch Nhất Hàm hiểu ý cười, nói: “Xem ra mọi chuyện đều thuận lợi.”
Mục Tĩnh Viễn “Ừm” một tiếng.
Bạch Nhất Hàm gõ cửa, Nghiêm Phái cười hì hì ra nghênh đón: “Nhất Hàm, anh Mục, hai người tới rồi, mau vào đi.”
Trong văn phòng có cả Nghiêm Huy và Chương Túc, còn có Nghiêm Nham cùng Hứa Du Nhiên.
Nghiêm Huy ngồi ở trên sô pha, một cánh tay đang gác sau ghế sô pha chỗ Chương Túc tựa lưng, tư thái rất thoải mái, Chương Túc trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, Hứa Du Nhiên cũng mang ý cười nhợt nhạt, Nghiêm Nham ngồi bên cạnh y, hai mắt lóe sáng, thần sắc thả lỏng.
Bạch Nhất Hàm bước vào, cười nói: “Xem bộ dáng của mọi người, có vẻ tối qua đều thuận lợi nhỉ?”
Nghiêm Phái đi tới ngồi xuống, cười nói: “Đại công cáo thành rồi anh biết không? Chú với dì đối xử với đại thần Nam Sơn rất tốt luôn, lúc ăn cơm ông nội còn nói nhà chúng ta giờ chỉ còn mình em không có đối tượng thôi.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Chà, còn thuận lợi hơn cả mong đợi.”
Nghiêm Huy nói: “Thật ra cũng là điều bình thường, có tiền lệ của tôi và Chương Túc cộng với chuyện của cậu và Tĩnh Viễn quanh quẩn bên tai họ cả ngày, sự tiếp thu của họ cũng cao hơn nhiều, với còn một điều nữa.”
Anh nhịn cười nói tiếp: “Bình thường Nghiêm Nham quá cứng nhắc và nghiêm túc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ nhỏ đến lớn không gần nữ sắc, nhìn thấy phụ nữ liền trốn đi thật xa, ba mẹ cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng điều quan trọng nhất là, con người Du Nhiên không tồi, khí chất cũng tốt, nhìn đáng tin cậy, ba mẹ gả Nghiêm Nham đi cũng yên tâm.”
Nghiêm Phái bật cười “Phụt ha ha ha ha”, Chương Túc cũng nhịn không được cười, Nghiêm Nham hơi mở to hai mắt nhìn, Hứa Du Nhiên lặng lẽ cầm tay anh, ánh mắt thực kiên định, Nghiêm Nham lẳng lặng khép lại cái miệng vừa mới mở ra.
Bạch Nhất Hàm cũng đang cười, bả vai run lên, còn Mục Tĩnh Viễn thì mỉm cười nhìn cậu.
Nghiêm Phái xoa cái bụng phát đau của mình, nói với Hứa Du Nhiên: “Đại thần Nam Sơn, từ nay về sau anh ba của em có thể giao cho anh rồi, anh hãy chăm sóc ảnh thật tốt nha.
"
Hứa Du Nhiên nghiêm túc đáp: “Cứ giao cho anh.”
Nghiêm Nham hung hăng trừng mắt nhìn em gái, dùng cái tay còn trống lặng lẽ bưng kín mặt.
Nghiêm Huy thế nhưng không chịu buông tha anh, lại nói: “Em trai, về sau em với Du Nhiên sẽ tạo thành gia đình mới, em phải chú ý chi tiêu tiết chế lại, học cách quản lý tài sản hợp lý, đừng quá phá của, bằng không áp lực của Du Nhiên sẽ rất lớn."
Hứa Du Nhiên vội nói: “Không cần.”
Nghiêm Huy: " Hở?"
Hứa Du Nhiên nói: “Không cần tiết chế, tôi sẽ cố gắng chăm sóc em ấy thật tốt.”
Nghiêm Huy buồn cười dang rộng tay vỗ bả vai Hứa Du Nhiên, ngữ khí nghiêm túc lớn tiếng nói: “Có cậu thì tôi an tâm rồi, em trai tôi sau này liền giao cho cậu.”
Hứa Du Nhiên nghiêm túc gật gật đầu.
Nghiêm Nham không khách khí hất tay của Nghiêm Huy xuống, nói: “Bọn em định kết hôn.”
Bạch Nhất Hàm nói: “Chuyện này tụi tôi biết mà.
"
Nghiêm Nham cường điệu nói: “Tôi đang nói, chúng tôi định kết hôn sớm, mùa đông lạnh, thì mùa xuân sang năm cũng được, vạn vật sống lại, ngụ ý cũng tốt.”
Nghiêm Phái mở to hai mắt: “Móa! Anh ba muốn chơi lớn vậy hả? Anh được đại thần Nam Sơn đồng ý chưa vậy?”
Hứa Du Nhiên gật đầu.
Nghiêm Nham nói: “Đêm qua sau khi chúng tôi về nhà đã thương lượng.”
Nghiêm Huy nói: “Làm gì cứ phải gấp vậy? Mùa xuân sang năm liền kết hôn có phải quá hấp tấp rồi không?”
Nghiêm Nham nói: “Dù sao đời này cũng là anh ấy thôi, kết hôn sớm hay muộn đều giống nhau, vậy thì kết hôn sớm một chút liền an tâm.”
Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu mỉm cười với Mục Tĩnh Viễn nói: “Được nha, suy nghĩ giống hệt chúng mình khi đó.”
Mục Tĩnh Viễn nói: “Suy nghĩ này cũng không có gì không tốt, chúng ta bây giờ đúng là rất an tâm.”
Bạch Nhất Hàm gật đầu tán thành: “Đúng vậy.”
Nghiêm Huy nói: “Bằng không như vầy, mùa xuân thì quá sớm, hôn lễ vẫn phải chuẩn bị đầy đủ một chút thì tốt hơn, hai em cũng bắt chước vợ chồng Tĩnh Viễn, tổ chức vào mùa hè đi, thế nào?”
Nghiêm Nham nghĩ nghĩ, cố chấp nói: “Mùa xuân.”
Nghiêm Huy bất đắc dĩ nói: " Sao em cố chấp vậy, nghĩ lại mà xem, kết hôn không phải việc nhỏ, nhà các em có muốn mua mới không? Có cần trang trí hay không? Còn có đội ngũ tổ chức hôn lễ nè, địa điểm nè, thiệp mời vân vân mây mây nữa.
Cả đống chuyện này đều cần thời gian để chuẩn bị, kết hôn là chuyện lớn cả đời người, em cũng không muốn xuất hiện sai sót phải không?”
Hứa Du Nhiên khiếp sợ nói: “Còn phải mua nhà mới? Thế thì tiền tiết kiệm của tôi không đủ đâu.” Y cầu cứu nhìn về phía Nghiêm Nham, biểu tình có chút hoảng loạn.
Nghiêm Nham siết chặt tay y, nói: “Không cần mua nhà mới đâu, ở nhà Du Nhiên là được rồi.
”
Nghiêm Huy thở dài nói: “Chỗ ở hai em hiện tại cũng rất tốt, nhưng không bàn chuyện an ninh tiểu khu hai em không cao, thì chính là diện tích căn phòng không đủ.
Sau này hai em có nhận con nuôi hay cho người mang thai hộ, hai người biến thành ba người, thậm chí nhiều hơn, phòng ở hiện tại là quá nhỏ.”
Nghiêm Nham nói: “Vậy liên thông với căn kế bên của em.”
Hứa Du Nhiên lắc đầu nói: “Anh hai nói rất đúng, độ an ninh tiểu khu chúng ta không cao, em ở đó về lâu về dài, rất dễ bị người ác ý theo dõi.”
Nghiêm Huy xua tay lên nói: “Không sao hết, nhà cứ để anh hai này cho hai đứa, coi như là của hồi môn của Nghiêm Nham!”
Nghiêm Nham ghét bỏ nói: “Hông cần anh cho, tự em mua được.”
Hứa Du Nhiên tự thấy mình thất bại thở dài.
Nghiêm Nham có chút không biết làm sao.
Chương Túc nói với Hứa Du Nhiên: “Du Nhiên, những gì anh và Nhất Hàm khuyên em trước đó đều vô ích rồi sao? Kết hôn là chuyện của hai người, em không cần ôm hết vào người mình, Nghiêm Nham là một phần trong nhà, thằng bé ra sức vì tương lai của hai đứa cũng là đương nhiên thôi."
Hứa Du Nhiên nói: “Em biết, chỉ là cảm thấy bản thân thực vô dụng.”
Nghiêm Nham vội nói: “Sao anh lại vô dụng,