Trọng Sinh Chi Làm Bé Ngoan

Chương 191


trước sau



Bạch Nhất Hàm là kiểu người cực kì sợ lạnh, mùa đông vừa đến nếu không có việc bắt buộc phải ra ngoài cậu liền không ra.

Mục Tĩnh Viễn biết thói quen này của cậu nên sau khi trời vừa trở lạnh liền không bắt cậu phải cặp kè với mình đến công ty nữa, nhưng là người đều là thế, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo lại khó, sau khi bầu bạn với người yêu thành quen, giờ lại lẻ loi một mình đi làm, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy thê lương.

Lúc Bạch Nhất Hàm hỏi, thì anh lời lẽ chính đáng nói không sao hết, nhưng vừa quay người lại, biết cái đuôi tí hon phía sau sẽ không đi theo nữa, anh lại cảm giác lạc lõng.
Thực tế anh đau lòng Bạch Nhất Hàm sợ lạnh, còn Bạch Nhất Hàm sao lại không đau lòng anh chứ?
Cho nên, mỗi buổi sáng sau khi đông tới, trước cửa nhà đều sẽ xuất hiện cuộc đối thoại thế này:
Mục Tĩnh Viễn: "Em đừng có đi ra ngoài, bên ngoài lạnh lắm đó."
Bạch Nhất Hàm: "Hông chịu đâu, ở nhà hoài chán lắm, còn không bằng ra ngoài chơi với anh."
Mục Tĩnh Viễn: "Lạnh lắm, không có gì để chơi đâu em."
Bạch Nhất Hàm: "Trong công ty đâu có lạnh.

Trên đường thì ngồi xe, tức là chỉ có lúc lên với xuống xe là ở ngoài trời thôi, có sao đâu?"
Mục Tĩnh Viễn: "Vậy cũng lạnh lắm, em về giường ngủ nướng đi, không phải em nói ngủ trong nhà là thoải mái nhất sao?"
Bạch Nhất Hàm: "Em không có ngủ được, em đang rất có tinh thần, không muốn ngây người ở nhà đâu."
Mục Tĩnh Viễn: "Nếu thấy chán, anh cho xây một phòng giải trí cho em chơi có được không."
Bạch Nhất Hàm: "Chơi gì mà chơi? Em đã bao lớn rồi còn chơi? Em muốn bên cạnh anh thôi, chẳng lẽ anh chê em phiền sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mục Tĩnh Viễn: "Đương nhiên là không, em nghĩ lung tung cái gì đó?"
Bạch Nhất Hàm: "Vậy em muốn bên anh sao anh không vui gì hết?"
Mục Tĩnh Viễn: "Sao anh lại không vui được chứ? Anh chỉ sợ em lạnh thôi!"
Bạch Nhất Hàm: "Em không sợ! Mình đi nhanh thôi, bị muộn rồi."
Mục Tĩnh Viễn: "Bên ngoài lạnh......"
Bạch Nhất Hàm: "Ai nha đừng dông dài nữa, đi mau đi mau!"
Mục Tĩnh Viễn: "Chờ một chút, đi ra ngoài cũng được nhưng em phải mặc cái áo khoác này vào!"
Phan Văn, Ngụy Võ đi theo sau:......, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói cũng không cử động, dù sao xô đẩy xong bọn họ vẫn sẽ ra ngoài cùng nhau, cứ nghiêm túc theo chân hai người họ là được.
Sở Phương Minh đã bị xử lí đến mức không thể bảo vệ mình chu toàn(*).

Hạ Nguyên xúi giục Nghiêm Miểu gọi mấy cuộc điện thoại, thấy không có tác dụng gì cũng ngừng lại, gã rốt cuộc cũng chột dạ, không dám làm càng.
(* bản qt"cố mình không màng đuôi")
Hiếm khi có những ngày an tĩnh, mỗi ngày ra ngoài cùng người yêu, buổi tối lại cùng nhau về nhà, ban ngày không có gì làm thì thám thính chút tin tức trong group chat.

Nghiêm Phái nói Nghiêm Miểu có gọi đến mấy lần, thấy người nhà mẹ đẻ "Đồng loạt hồ đồ", thì ném một câu "Quá thất vọng về mấy người", rồi không gọi đến nữa, hình như đã quyết định mặc kệ chuyện của họ.
Nghiêm Phái nói: Chẳng có ai muốn bà ấy quan tâm, chỉ cần bà ấy giữ im lặng thì cả thế giới đều an tĩnh.
[...]
Thời gian chưa từng thôi bước, khoảng ngày yên bình, ấm áp chậm rãi trôi qua, rồi cũng tới ngày đính hôn của Nghiêm Nham.

Bạch Nhất Hàm và Mục Tĩnh Viễn hôm nay mặc bộ âu phục cùng kiểu dáng chỉ khác mỗi màu, cả hai đã có mặt ở Nghiêm gia từ sớm.
Sau khi chào hỏi Nghiêm lão gia, hai người lên lầu tìm mấy người Nghiêm Nham.

Đúng như Bạch Nhất Hàm dự đoán, Hứa Du Nhiên trông có chút khẩn trương, hôm nay y mặc một thân âu phục thuần trắng, thoạt nhìn càng thêm tươi trẻ, tuấn dật, phảng phất giống như người trong bức họa.
Y ngồi trên sô pha, hai tay đan vào nhau, khẽ cắn khóe môi, cặp mày hơi nhíu lại, bộ dáng có chút bất an, Nghiêm Nham ngồi bên cạnh y, nhỏ giọng nói gì đó.

Bạch Nhất Hàm thấy vậy khẽ thở dài một hơi, Hứa Du Nhiên ngày thường quá ít tiếp xúc với người khác, hôm nay còn làm nhân vật chính cũng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không quen.
Cậu đi tới ngồi xuống ghế sô pha đối diện Hứa Du Nhiên, cười hì hì nói: "Chú rể làm sao vậy, mắc cỡ à?"
Hứa Du Nhiên dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Bạch Nhất Hàm: "Nhất Hàm, tôi sợ chút nữa mình biểu hiện quá quê mùa, sẽ làm Nghiêm Nham mất mặt."
Nghiêm Nham nhẹ giọng trách: "Nói bậy gì đó?"
Bạch Nhất Hàm cười trấn an: " Du Nhiên, anh để ý quá sẽ bị loạn.

Để em nói cho anh nghe nha, một lát nữa anh không cần phải làm gì cả, cứ sóng vai đi theo Nghiêm Nham là được.

Khi Nghiêm Nham giới thiệu ai đó với anh, là trưởng bối thì theo Nghiêm Nham gọi một tiếng, còn tiểu bối thì nếu muốn nói cứ nói, không muốn thì chỉ cần gật đầu và duy trì nụ cười, mấy chuyện khác cứ giao cho Nghiêm Nham được rồi, không có gì mất mặt hết."

Nghiêm Nham gật đầu nói: "Đúng vậy, cứ giao hết cho em."
Bạch Nhất Hàm mang theo ý cười nhẹ trên mặt, nói tiếp: "Em biết anh không quá thích ứng với những trường hợp hỗn loạn như này, nhưng ít ra tiệc đính hôn và hôn lễ là hai nghi thức nhất định phải đi, anh cứ ra ngoài, hiên ngang ngẩng cao đầu, đi qua đi lại một vòng, không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần luôn giữ chút ý cười, như vậy sẽ không ai bắt lỗi anh được.

Nói anh biết điều này, thật ra em chúa ghét mấy dịp phải xã giao thế này, cho nên mỗi khi có yến hội gì em cũng lười biếng, đi lại một vòng, cười một cái, vạn sự đại cát! Yên tâm đi, anh chỉ cần giữ tâm trạng bình thường là ổn thôi, không cần phải áp lực."
Hứa Du Nhiên gật đầu nói: "Cậu đã biểu hiện rất tao nhã trong tiệc đính hôn của mình, tôi chắc chắn không làm được như vậy.

"
Bạch Nhất Hàm cười nói: "Không thể nghĩ như vậy đâu, anh không thấy bộ dáng của mình sao, thật sự đẹp vô cùng, anh không cần phải nói gì cả, chỉ cần đứng im đã là tâm điểm của mọi người rồi.

Anh phải biết rằng, con người trên đời này luôn dành sự bao dung hơn với những thứ xinh đẹp, người đẹp cũng không ngoại lệ.

Được rồi, đơn giản một chút, anh chỉ cần nghĩ là qua đêm nay, anh và Nghiêm Nham sẽ được gắn kết hoàn toàn."
Cậu khom người lên, thì thầm vào tai Hứa Du Nhiên: "Làm bạn trai thì phải mạnh mẽ nha Du Nhiên, đâu thể nhát gan được."
Tinh thần Hứa Du Nhiên chấn động, ánh mắt lập tức trở nên kiên định.

Đúng vậy, nếu mình hoảng loạn, nhất định sẽ lây nhiễm cảm xúc không tốt cho Nghiêm Nham, thế sao được? Mình phải làm một cánh tay rắn chắc kê sau lưng Nghiêm Nham, sao có thể mềm yếu như vậy?
Y quay đầu lại xin lỗi nhìn Nghiêm Nham, bắt lấy tay anh chậm rãi nắm chặt nói: "Em yên tâm."
Nghiêm Nham:......, Bạch Nhất Hàm cậu đã nói gì với anh ấy? Sao tôi cứ cảm thấy kì kì?
Mặc kệ Bạch Nhất Hàm đã nói gì, thì thực tế nó vô cùng có hiệu quả, Hứa Du Nhiên đã hoàn toàn bình tĩnh

lại, cả buổi tối đều biểu hiện hào sảng tự nhiên, hơn nữa khí chất thanh tao, khuôn mặt anh tuấn, cho người ta một loại cảm giác thần thánh chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đụng chạm.
Khi y cười giống như băng tuyết vừa tan(*), mềm mại ấm áp, lúc không cười lại giống như đóa sen tuyết trên núi băng(**), cao không thể với tới, mọi người sôi nổi tán thưởng.

Không hổ là người có thể sóng vai cùng nhị công tử nhà họ Nghiêm, dung mạo lẫn khí chất đều không thể bắt bẻ.
Bạch Nhất Hàm cầm một ly rượu vang đỏ, nhìn Hứa Du Nhiên trong đám đông, cười nói: "Tiềm lực con người quả nhiên là vô hạn, vì Nghiêm Nham, Du Nhiên cũng thật liều mạng, may mà Nghiêm Nham hiểu y.

Sau này trừ khi là bắt buộc, thì không nên để y tới nơi cãi cọ ồn ào như vậy."
(* "băng tuyết sơ dung": ý chỉ nụ cười trên khuôn mặt người ít cười)
(** băng sơn tuyết liên: tuyết liên(sen tuyết) 1 dược liệu quý, được phát hiện ở độ cao khoảng m, phát triển trong những khe nứt của sườn núi, vách đá được bao phủ bởi tuyết trắng quanh năm.

Ý chỉ vẻ đẹp kiên cường trước nghịch cảnh)
Mục Tĩnh Viễn rút ly rượu trong tay cậu ra, thay vào đó một ly nước ép nho rồi nhẹ giọng nói: "Y đến với Nghiêm Nham, về sau sẽ không tránh được những trường hợp như vậy.

Nhưng em không cần lo lắng, kỹ năng giao tiếp của con người đều là do rèn luyện mà thành, trước đây y đã quen ở một mình, giờ có chút không thích ứng cũng là chuyện bình thường, về sau sẽ dần dần khá hơn, em xem y đêm nay đã ứng đối rất tốt, cũng không mắc lỗi gì."
Bạch Nhất Hàm đang cam chịu uống một ngụm nước nho, nghe vậy thì tự hào nói: "Đó là đương nhiên, đại thần Nam Sơn của em là giỏi nhất."
Ánh mắt Mục Tĩnh Viễn hàm chứa ý cười nhìn cậu, vươn ngón cái lau đi chút nước trái cây còn sót trên khóe miệng của cậu, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Người mà em nhận định dĩ nhiên là tốt."
Bạch Nhất Hàm nở một nụ cười đắc ý, nhìn xung quanh một vòng, nghi hoặc: "Sở Phương Minh không tới sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mục Tĩnh Viễn nói: "Cách đây không lâu ông ta đã bôi nhọ thanh danh của Nam Sơn ở khắp nơi, chọc đến Nghiêm lão gia phải tự mình lên tiếng, dù cho tiệc đính hôn của Nam Sơn, Nghiêm gia làm hỉ sự sẽ không phát thiệp mời gã."
Bạch Nhất Hàm nói: "Em biết rồi, vốn còn nghĩ ông ta nhất định sẽ nhân cơ hội này không mời mà đến, nhất quyết phải gặp mặt Du Nhiên nữa chứ."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Sẽ không, bây giờ ông ta không dám đến gặp Nam Sơn."
Bạch Nhất Hàm khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Mục Tĩnh Viễn ôn hòa nói: "Là anh chưa kịp nói em biết, sáng hôm qua Sở Phương Minh lại tới Tề gia một chuyến, ông ta ở cổng lớn quỳ xuống trước mặt Tề Tiệp, tự tát bản thân hơn chục bạt tay, than thở khóc lóc tự nhận lỗi lầm của mình.

Cuối cùng cũng khiến cho Tề Tiệp mềm lòng mà đồng ý tha thứ cho ông ta một lần.

Trưa hôm đó Sở Phương Minh tự mình lái xe chở ba mẹ con Tề Tiệp quay về Sở gia, còn đứng trước cửa Tề gia thề cả đời này tuyệt đối sẽ không nhận Nam Sơn là con mình, không cho y bước vào cổng lớn nhà họ Sở nửa bước."
Bạch Nhất Hàm khinh bỉ: "Nói như thể người ta hiếm lạ gì cái cổng nhà họ Sở lắm vậy, ông ta có gọi kiệu tám người khiêng tới thì Du Nhiên cũng không thèm."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Đó là đương nhiên, ông ta nói như vậy cũng chỉ để mặt mũi bản thân không quá khó coi mà thôi, tình huống thật sự thế nào thì trong lòng mọi người đều rõ.

Giờ có Tề Tiệp trông chừng, có lẽ sau này ông ta sẽ không tới quấy rầy Nam Sơn nữa đâu."
Bạch Nhất Hàm nói: "Chắc lần này ông ta cũng rút ra được một bài học rồi."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Ừm, sản nghiệp Sở thị bị hao hụt hơn phân nửa, hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng xem như một gia tộc hạng ba, bản thân Sở Phương Minh thiếu chút nữa bị nội bộ Sở gia lật đổ chức vị gia chủ, lần này ông ta tởn thật rồi."
Bạch Nhất Hàm bĩu môi nói: "Hừ, cũng chỉ là thỏ đế, vậy mà còn muốn gây khó dễ cho chúng ta."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Ông ta không dám đối đầu với chúng ta nên nhiều lắm cũng chỉ dám làm khó Nam Sơn một chút.

Đáng tiếc, Nam Sơn cũng không phải là người ông ta có thể động vào."
Anh hơi hất cằm về phía Nghiêm Nham, cười nói: "Nghiêm Nham bảo vệ rất kĩ."
Bạch Nhất Hàm cười trộm một chút, nói: "Hạ Nguyên cùng Nghiêm Miểu còn chưa tới sao?"
Mục Tĩnh Viễn nhìn quanh bữa tiệc một vòng: "Có lẽ vẫn chưa tới."
Bạch Nhất Hàm nói: "Thật sự xem mình như là công chúa, còn muốn xuất hiện sau cùng à? Lúc hai đứa mình đính hôn bà ấy cũng không làm giá nhường này, sao đến lượt người trong nhà thì lại hống hách đến vậy."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Không hẳn chỉ làm giá, bà ấy là cảm thấy mất mặt, nếu được chắc cũng không muốn tới, chỉ là dù sao bà ấy cũng không dám đắc tội lão gia, nên tối nay chỉ đành tới bày tỏ một chút sự bất mãn của mình."
Bạch Nhất Hàm nói: "Còn một chuyện nữa, bà ta không tới càng tốt, kẻo Hạ Nguyên nhìn thấy Du Nhiên lại gây ra rắc rối gì nữa."
Mục Tĩnh Viễn nói: "Không thể không tới, chỉ cần bà ta không ngốc đến hết thuốc chữa thì phải hiểu một điều rằng Nghiêm gia là chỗ dựa của mình."
Bạch Nhất Hàm uống một hớp lớn nước trái cây nói: "Biết Nghiêm gia là chỗ dựa của mình mà lại không coi trọng chuyện người trong nhà, đây là cái logic gì vậy.".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện