Bạch Tuyết Tình mở to hai mắt nhìn, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Mục Tĩnh Viễn qua lại lẫn quẫn cô đại khái đều biết.
Vậy mà như thế nào cũng nghĩ không ra có người như vậy trong quá khứ, nhưng nghe anh vừa nói vậy, như thế nào lại giống như…… Giống em trai nhà mình? Nhưng em trai mình là con trai a!
Cô uống một hớp rượu lớn, hòa hoãn một trận, mới hỏi:
“Người mà anh nói……”
Mục Tĩnh Viễn đem lời nói ra ngoài, cũng liền bất chấp tất cả, anh híp mắt nói:
“Cô đã đoán được, không phải sao?”
Bạch Tuyết Tình đôi mắt lại mở to chút:
“Nhưng em trai nó là…… Là……”
Mục Tĩnh Viễn trực tiếp nhắc tới bình rượu uống một hớp lớn, nói tiếp:
“Là đàn ông, tôi biết.”
Bạch Tuyết Tình nhíu mày nói:
“Biết rồi mà anh còn……anh là đồng tính luyến ái?”
Mục Tĩnh Viễn cũng nhíu mày nói:
“Không, tôi chỉ thích Hàm Hàm, tôi chỉ yêu em ấy.”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Hàm Hàm có biết tâm tư của anh?”
Mục Tĩnh Viễn cười khổ:
“Nếu em ấy biết, chỉ sợ đã sớm náo loạn đến long trời lở đất, đem tôi đuổi đi thật xa.
Em ấy cũng không phải là người sẽ bận tâm đến mặt mũi của tôi.”
Bạch Tuyết Tình nhắm mắt lại, hít sâu một hơi nói:
“Tĩnh Viễn, lúc trước Hàm Hàm đã quen qua bạn gái, có thể thấy được thằng bé là thích con gái.
Con đường này không dễ đi, anh nếu thật sự yêu nó, liền không nên kéo nó xuống nước.”
Mục Tĩnh Viễn dùng tay che lại cái trán không nói gì, qua một hồi lâu, khi Bạch Tuyết Tình cho rằng anh không muốn lại mở miệng.
Thì nghe thấy âm thanh trầm thấp thống khổ của anh:
“Tôi biết, tôi đều nghĩ tới, nếu em ấy đối với tôi..… Chẳng sợ có một chút hy vọng, tôi cũng sẽ không từ bỏ.
Nhưng sự thật hôm đã chứng minh, em ấy thích con gái.
Tôi sẽ không…… Sẽ không hại Hàm Hàm.
Cô yên tâm đi, hiện tại tôi chỉ muốn ở bên cạnh em ấy, cho dù là lấy thân phận là người nhà hay bạn bè.
Bảo vệ, che chở em ấy, chỉ cần em ấy có thể vẫn luôn thân cận tôi, không cần chán ghét tôi, là đủ rồi.
Nhưng không biết vì cái gì mà Hàm Hàm lại giận tôi, cả việc gặp mặt tôi cũng không chịu.”
Bạch Tuyết Tình nhấc bình rượu trên bàn tới, trực tiếp uống mạnh mấy hớp, thân mình dựa vào sô pha.
Hai người đều an tĩnh, một lát sau, Bạch Tuyết Tình đột nhiên nói:
“Nếu anh chỉ muốn thân phận là một người thân, tôi có một cách.”
Mục Tĩnh Viễn mở to mắt nói:
“Cách gì?”
Bạch Tuyết Tình ánh mắt sáng quắc:
“Cùng tôi kết hôn.”
Mục Tĩnh Viễn giật mình nói:
" Cô điên rồi?!”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Tôi không điên, anh cùng tôi kết hôn liền trở thành anh rể thằng bé, có thể danh chính ngôn thuận bảo vệ nó cả đời.”.
truyện teen hay
Mục Tĩnh Viễn nghiêm mặt:
“Cô phải biết rằng, chuyện này không chỉ liên quan đến tôi, mà còn có cô.
Chung thân đại sự, sao có thể xem như trò đùa? Dù tôi có muốn