Người ta đều nói người lớn tuổi, thường thường sẽ giống một đứa trẻ làm việc đều bằng yêu thích của mình, Nghiêm lão gia tử tuổi trẻ khi ở địa vị cao, quen hô mưa gọi gió.
Hiện tại tuổi lớn, mặc kệ việc gì, con cái lại hiếu thuận, ở nhà cũng là nói một không hai, không ai dám chọc ông lão không vui.
Ông tuổi tác lớn, không thích hình tượng nhân vật tinh anh như con trai nhà mình cùng Bạch Ngạn, ngược lại thích đứa trẻ không cần quá thông minh lại ngoan ngoãn.
Mà Bạch Nhất Hàm vừa lúc chọc trúng manh điểm lão gia tử, từ sau khi Bạch Nhất Hàm chúc thọ ông, ông liền thường thường chú ý cậu một chút.
Ai ngờ ông chỉ đi có một lát, đứa nhỏ này đã bị người ta dọa thành như vậy!
Làm một ông lão tính cách như đứa trẻ lâu ngày, tính tình Nghiêm lão gia tử không nói đạo lý càng đi lên.
Mặt ông trầm xuống nói:
“Đứa nhỏ Bạch gia còn đang yên đang lành, vì sao lại muốn hù dọa thằng nhỏ? Nghiêm Thành! Con vì cái gì muốn đem cái người tâm thuật bất chính như vậy vào đây? Là sợ tiệc mừng thọ của lão già này quá thuận lợi, đem nó vào đây gây rối loạn sao?!”
Nghiêm Thành là đứa con hiếu thảo, toàn bộ người Hoa Thành đều biết, vừa nghe đến vị cha già nhà mình nổi nóng, vội vàng giải thích:
“Là con sai, cha xin ngài bớt giận, hôm nay là ngày lành tháng tốt, ngài đừng tức giận khiến thân thể không khỏe.”
Nghiêm lão gia tử không thuận theo, cũng không buông tha nói:
“Nếu con còn đem người cha này để trong lòng, vì cái gì không đi đem thằng nhóc Phùng gia tâm thuật bất chính đuổi ra ngoài? Muốn chờ nó cũng đem cha con trêu cợt một phen sao?”
Tội danh này thật quá lớn, cha Phùng Quần_Phùng Đức Thành vừa nghe, thấy chuyện nghiêm trọng, vội vàng tiến lên nói:
“Đều là đứa con kém cỏi của tôi sai, đụng Bạch tam thiếu.
Nhưng nó tuyệt đối không có lá gan đụng đến Nghiêm lão gia tử, xin ngài bớt giận, tôi đây liền đem nó mang về, quản giáo thật cẩn thận một phen.”
Mẹ Bạch hừ lạnh nói:.
Ngôn Tình Tổng Tài
“Phùng đại thiếu xác thật không có can đảm đụng đến Nghiêm lão gia tử, cũng chỉ có Bạch gia tôi đáy mỏng, mới làm con mình có thể tùy tiện bị người ta khi dễ!”
Phùng Đức Thành cười làm lành nói:
“Bạch phu nhân sao lại nói vậy, Bạch gia ở Hoa Thành chính là số một số hai, đứa con vô sỉ kia của tôi làm sao dám khi dễ Bạch tam thiếu? Đều là hiểu lầm, hiểu lầm, Bạch phu nhân xin bà bớt giận, xem tôi trở về còn không đánh chết nó, để Bạch tam thiếu hết giận!”
Bạch Ngạn bước chân trầm ổn đi