Mục Tĩnh Viễn gật gật đầu nói:
“Đúng vậy, hai người, em cùng Thẩm Thiên Dương.
Em xem a, anh thích em, chị em thích Thẩm Thiên Dương.
Nhưng Thẩm Thiên Dương là khối đầu gỗ em biết không? Anh ta tuy rằng biểu hiện đối với chị em cũng không tệ lắm, vậy mà trước nay chưa từng thổ lộ.
Người ta không thổ lộ, chị em là một cô gái, chẳng lẽ muốn cô ấy chủ động thổ lộ sao?
Hai người bọn anh liền thương lượng tung tin tức giả, Thẩm Thiên Dương nếu cũng thích chị em, nhất định sẽ sốt ruột.
Còn em, lúc ấy anh thật sự không biết thái độ của em, liền muốn dùng chút chuyện này thử em một chút xem em có để ý anh hay không.
Kết quả, em thoạt nhìn giống như không quá để ý, mấy ngày hôm trước anh đều đã tuyệt vọng, không nghĩ tới em thế nhưng lừa anh, làm hại anh khổ sở suốt khoảng thời gian dài như vậy.”
Bạch Nhất Hàm vẫn là có chút kỳ quái:
“Lấy hiểu biết của em với chị ấy, chị là cô gái dám yêu dám hận.
Nếu thật sự yêu, chị sẽ không để ý chuyện chủ động.”
Mục Tĩnh Viễn ho khan một tiếng nói:
“Em không hiểu đâu, các cô gái, dù ngày thường quyết đoán thế nào.
Khi đối mặt với người mình thích, cũng khó tránh khỏi sẽ lo được lo mất, trở nên không còn giống mình.”
Bạch Nhất Hàm gật gật đầu:
“Điều này cũng đúng.”
Mục Tĩnh Viễn trộm thở dài ra một hơi.
Bạch Nhất Hàm có chút không nói nên lời:
“Nhưng mà lại phải nói tiếp, là ai nghĩ ra biện pháp này, quả thực là một chủ ý tồi đó được không? Nếu Thẩm Thiên Dương yêu chị em đến tận xương tủy, cho rằng bọn anh lưỡng tình tương duyệt, không muốn phá hoại mà thương tâm từ bỏ thì hai người muốn xong việc thế nào? Ngay cả em…… em cũng cho rằng hai người là thật sự thích nhau, nếu em bày tỏ ý kiến với anh, thì chính em là người kẻ thứ ba đáng khinh……”
Mục Tĩnh Viễn không chút do dự ném nồi:
“Đúng vậy, Hàm Hàm em nói rất đúng, lúc ấy anh cũng là tuyệt vọng mà cái gì cũng có thể thử, mới có thể đồng ý cái chủ ý tồi này của chị em.
Cũng may có chuyện ngày hôm qua, nếu không hậu quả nhất định là chúng ta không nghĩ đến được.
Hiện tại ngẫm lại, thật đúng là nghĩ mà sợ.”
Bạch Nhất Hàm cười khổ nghĩ, còn không phải sao? Ngẫm lại kết cục đời trước, lần đính hôn này,