Hắn nói tới đây thì đứng lên, đột nhiên đá một cái vào eo Bạch Nhất Hàm, hung tợn nói:
“ Phùng Quần tao tuy rằng ở Hoa Thành không tính là nhân vật lớn gì, nhưng từ nhỏ cũng được người khác gọi là thiếu gia mà hầu hạ lớn lên.
Nhưng tao đi theo cạnh mày lâu như vậy, bị mày quát mắng, bị kêu thì phải lập tức đi, giống mẹ nó một con chó? Mày có coi tao là người sao? Dù là một con chó, ở chung lâu rồi cũng sẽ có chút cảm tình.
Nhưng mày nói trở mặt liền trở mặt, một câu không nói liền cắt đứt liên hệ, làm tao bị mấy đứa con hoang trong nhà cười nhạo ‘ thất sủng ’.
Tại bữa tiệc mừng thọ kia, một tiếng thét chói tai của mày, liền phá hủy hết mọi thứ của tao!Cha tao không chút do dự từ bỏ tao.
Mấy ả tiện nhân kia lấy nhà cùng tiền của tao mà bỏ chạy, toàn bộ cửa hàng của tao đều xảy ra vấn đề, cái này cũng chưa tính, thế nhưng còn bị người ta đánh một trận, cướp đi giấy chứng nhận cùng tiền mặt đang có trên người, đánh gãy ba chiếc xương sườn của tao.
Đến bây giờ còn chưa bình phục hoàn toàn! Nếu không phải còn dư lại một chiếc đồng hồ đeo tay, thì cả nằm viện tao cũng trụ không dậy nổi! Bạch Nhất Hàm, mọi thứ của tao đều bị mày huỷ hoại, hiện tại tao phải núp một góc như một con chuột băng qua đường, liền sợ bị này đó ‘ nhân vật lớn ’ bọn mày phát hiện, đánh vào vạn kiếp bất phục! Mày hại tao thành như vậy, mà còn dám hỏi tao tại sao?!”
Hắn càng nói càng tức giận, lại hung hăng đạp mấy phát vào eo, bụng và đùi của Bạch Nhất Hàm.
Bạch Nhất Hàm cố gắng cuộn tròn người hết mức có thể để bảo vệ nội tạng không bị đá thương, chờ hắn rốt cuộc đá đủ rồi, cậu ho khan vài tiếng, nén xuống mùi máu tươi từ cổ họng của mình nói:
“Mày hẳn là biết, chuyện sau đó, cũng không phải là tao ra tay.”
Phùng Quần cười lạnh một tiếng, nói:
“Tao biết, là Thẩm Thiên Dương, nhưng chuyện này có gì khác sao? Nó làm như vậy còn không phải là vì chị gái tốt của mày? Bởi vì lúc con chó cái đó bóp cổ tao quá dùng sức, gãy một cây móng tay, nó liền phong kín mọi đường sống tao có, còn tìm người đánh gãy ba chiếc xương sườn của tao! Cỡ nào si tình a, người Bạch gia bọn mày là người, là thần thánh, tao mẹ nó thì không phải người?!”
Bạch Nhất Hàm nghe được việc này, trong lòng vì chị gái