Anh một bên nói, một bên dùng ánh mắt ra hiệu cha mình xem tay em trai, Bạch Bác Nhân nhìn theo ánh mắt anh, vội nói:
"Bọn nhỏ nói đúng, Hiểu Nhiễm em mệt rồi.
Chúng ta về nhà trước đi, Tĩnh Viễn thương Hàm Hàm nhưng vậy, em còn sợ nó không thể chăm sóc tốt con mình sao?"
Ông nói, không khỏi bất giác đẩy vợ ra ngoài cửa, ghé vào bên tai bà nói nhỏ: "Về nhà trước đi, anh có việc muốn nói với em."
Mẹ Bạch tuy rằng cảm thấy không ổn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của chồng mình, cũng không nói nữa, thuận theo đi ra ngoài.
Bạch Tuyết Tình cùng Bạch Ngạn nhìn nhau, kéo Thẩm Thiên Dương nói: "Chúng ta đi gặp ba mẹ"
Trong nháy mắt phòng bệnh chỉ còn lại hai người Mục Tĩnh Viễn và Bạch Nhất Hàm.
Bạch Nhất Hàm trầm mặc nhìn Mục Tĩnh Viễn trong chốc lát, chủ động nắm lấy tay anh cười một chút, nhẹ giọng nói:
"Anh Tĩnh Viễn, anh đã đến rồi, em thật sự rất vui"
Mục Tĩnh Viễn tâm đều đau đến run rẩy, anh dùng bàn tay trống kia khẽ vuốt ve khuôn mặt cậu, ôn nhu nói:
"Vui gì chứ, bị thương thành như vậy.
Thật sự làm anh sợ muốn chết.
Anh đến bây giờ nghĩ lại tình cảnh ngay lúc đó, chân còn nhũn ra.
Đều là anh không tốt, đã không bảo vệ được em, để em bị thương như thế này ngay dưới mí mắt của của anh "
Bạch Nhất Hàm nhấp miệng cười một chút nói:
"Anh lại không phải là thầy bói, sao có thể biết trước chuyện tươi lai? Lại nói tiếp, gần đây anh vẫn luôn ở bên em, hôm nay vốn dĩ cũng không cho em ra ngoài, là biết có nguy hiểm sao? Đáng tiếc em không nghe lời anh nói, làm hại anh lo lắng."
Mục Tĩnh Viễn bắt lấy tay cậu cọ cọ lên mặt, lại hôn hôn vào lòng bàn tay của cậu, mới có chút ủy khuất nói:
"Em cũng nói anh không phải thầy bói, từ đâu mà có thể biết được có nguy hiểm? Chúng ta vừa mới ở bên nhau, chẳng lẽ không phải là lúc đong đầy tình cảm sao? Anh đương nhiên muốn mỗi ngày đều ăn vạ bên cạnh em rồi.
Hôm nay không muốn để em đi ra ngoài, cũng là vì anh muốn lúc mình trở về có thể nhìn thấy em đầu tiên.
Sao hả? Em ghét bỏ anh dính người?"
Bạch Nhất Hàm nhịn không được cười ra tiếng, nếu bên ngoài biết được Mục đại tổng tài dùng loại biểu tình cùng giọng điệu cô vợ nhỏ bị khinh bỉ này nói chuyện, cổ phiếu Mục thị nhất định sẽ trượt xuống.
Bất quá, người yêu ủy khuất như vậy cũng cần phải an ủi một chút:
"Sao em lại ghét bỏ anh? Mấy ngày này em vẫn luôn cười trộm.
Anh bận rộn như vậy, không giống em là cái người rảnh rỗi.
Mỗi ngày em đều nghĩ cách không cho anh đi làm, muốn giữ anh lại bên cạnh.
Cũng may chúng ta tâm ý tương thông, không chờ những cái lý do sứt sẹo kia của em có tác dụng, anh liền ở lại.
Anh xem, lúc anh ở bên cạnh em, đầu trâu mặt ngựa gì cũng không dám lại gần em.
Chân trước anh vừa mới đi, sau lưng em liền bị thương rồi."
Mục Tĩnh Viễn nhịn không được hôn hôn lên chóp mũi của cậu, cười nói:
"Tiểu gia hỏa, cư nhiên học được cách nói lời âu yếm, theo như những gì em nói, anh cho rằng sau này nhất định phải đối với em một tấc cũng không rời mới được."
Bạch Nhất Hàm chớp chớp mắt: "Vậy em đây có phải nên nịnh nọt anh một chút không? Vị thần hộ mạng của em?"
Mục Tĩnh Viễn cười cười nói:
"Vậy em phải biểu hiện thật tốt a.
Chắc em đã mệt rồi, hôm nay có bị dọa sợ không?" Anh đau lòng sờ sờ băng gạc trên cổ tay của Bạch Nhất Hàm, hàm răng đều sắp cắn đến chảy máu.
Bạch Nhất Hàm giang hai tay, Mục Tĩnh Viễn vội cúi người ôm lấy cậu, Bạch Nhất Hàm hơi hơi nghiêng đầu hôn hôn sườn mặt anh, ôn nhu nói:
"Ban đầu là có chút sợ hãi, sau đó Phùng Quần lại động tâm tư vặn vẹo.
Em liền nghĩ, chúng ta đã ở bên nhau, nếu ta không thể phản kháng, vậy chỉ có thể ngọc nát đá tan(* Ngọc đá cùng tan= đồng quy vu tận), vốn đang cho rằng chết chắc rồi."Cậu cười khẽ một tiếng, khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt, nói tiếp:
"Nhưng, anh đã đến rồi, lúc anh đứng trước mặt em, cái gì em cũng không sợ nữa.
Nhìn bóng lưng của anh, trong lòng em kiên định vô cùng, em chưa bao giờ có lòng kiên định như vậy.
Em rất vui, anh Tĩnh Viễn, anh tới cứu em, dù cho em thật sự đã chết, cũng không hối tiếc."
Mục Tĩnh Viễn nhẹ nhàng hôn lên nước mắt cậu, hơi hơi siết chặt chút cánh tay ôm ấp, thanh âm nặng nề nói:
"Em đang nói bậy bạ gì vậy? Không có chuyện đáng cho em ngọc nát đá tan, em gặp nguy hiểm, sao anh lại sẽ không đi cứu em? Dù có là liều mạng cũng phải đi cứu.
Em phải nhớ kỹ, vô luận khi nào, mạng sống của em đều là quan trọng nhất.
Nếu em xảy ra chuyện, thì anh......!Anh cũng chỉ có thể cùng đi theo em, chính em cũng nói, chúng ta đã ở bên nhau, như vậy bất luận đi tới nơi nào, cũng nên là ở bên nhau."
Bạch Nhất Hàm trong lòng chấn động kịch liệt, có lời này của Mục Tĩnh Viễn, cậu còn cầu cái gì nữa? Cậu không yêu cầu gì nữa hết.
( Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)
[...]
Bạch Tuyết Tình lôi kéo Thẩm Thiên Dương ra khỏi phòng bệnh, bảo anh ta đi về trước rồi cùng Bạch Ngạn đuổi theo cha mẹ Bạch gia, trước ánh mắt khinh ngạc của mẹ Bạch cùng nhau lên xe.
Bạch Ngạn ngồi trên ghế lái, nghiêm túc nói: "Về nhà trước."
Bạch Bác Nhân vỗ vỗ tay vợ mình, Bạch Tuyết Tình rũ mắt không nói một lời.
Một đường về dinh thự Bạch gia đều không nói gì, người một nhà ngồi vây quanh ở phòng khách lầu một, mẹ Bạch nói: "Mấy người rốt cuộc có chuyện gì gạt tôi? Về Hàm Hàm sao?"
Bạch Bác Nhân nhìn mắt vợ, có chút do dự, Bạch Tuyết Tình nói:
"Ba ba, ta không muốn chuyện hôm nay lại tái diễn, vốn dĩ không nói cho mẹ, là lo lắng thân thể của mẹ.
Nhưng bây giờ.....!Quá nguy hiểm, lúc này Hàm Hàm còn ổn, vạn nhất còn có lần tiếp theo thì sao? Khả năng căn bản không cần người khác động thủ!"
Bạch Bác Nhân thân mình chấn động, Bạch Ngạn cũng nói:
"Khi nhân lực kém, người nọ ẩn mình trong bóng tối, khó lòng phòng bị, mẹ cũng nên biết để cảnh giác."
Mẹ Bạch vội la lên:
"Mấy người rốt cuộc đang chơi trò bí hiểm gì?! Có chuyện gì đều là các ngươi biết chỉ gạt một mình tôi?! Chuyện con trai tôi, tôi có quyền biết! Bạch Bác Nhân! Anh nói!"
Bạch Bác Nhân vội nói:
"Hiểu Nhiễm em đừng vội, anh nói cho em là được." Ông đem chuyện liên quan tới Bạch Nhất Hàm cùng suy đoán của cả nhà về Bạch Nhất Hàm đều nói ra, cuối cùng nói:
"Không nói cho em, là sợ em sốt ruột, lại tức điên thân mình, không nghĩ tới......"
Mẹ Bạch cả người đều phát run, cả giận nói:
"Không nghĩ tới tôi không biết chân tướng, lỗ mãng đem Hàm Hàm đi ra ngoài, thiếu chút nữa hại nó? Các người coi tôi là cái gì? Người giấy chọc một cái liền hư sao? Chẳng lẽ các người chưa nghe qua làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ sao? Các người không nói cho tôi, làm tôi ngu ngốc đem Hàm Hàm mang vào trong miệng dã thú!"
Bà tức giận đến lòng ngực nhanh chóng phập phồng, nhưng sắc mặt lại trắng bệch.
Bạch Bác Nhân đại kinh thất sắc*, vội trấn an:
(
* Kinh ngạc mất sắc.
Chỉ sự kinh ngạc, sợ hãi, hoảng loạn đến mất mật.)
"Hiểu Nhiễm em đừng nóng giận, anh cũng là quan tâm sẽ bị loạn.
Cũng may Hàm Hàm bây giờ không sao.
Về sau, người một nhà chúng ta nhất định phải hợp tác khăng khít, cùng giúp Hàm Hàm hoàn toàn khỏe lên!"
Bạch Tuyết Tình cùng Bạch Ngạn cũng vội ngồi xổm trước mặt bà an ủi, mẹ Bạch bình phục hô hấp, khóa mày nói:
"Vậy hôm nay, các người một hai phải làm Tĩnh Viễn gác đêm là có ý gì? Tĩnh Viễn tuy rằng thân thiết với chúng ta, cũng đính thân với Tuyết Tình, nhưng hai đứa chung quy còn chưa kết hôn.
Dù có kết hôn, cũng không có đạo lý cha mẹ anh chị thì về nhà nghỉ ngơi, còn người làm anh rể thì gác đêm.
Tôi không tin các người không rõ điểm này, rốt cuộc còn có nguyên nhân gì?"
Bạch Bác Nhân thở dài nói: "Hàm Hàm tay nắm chặt lấy vạt ao của Tĩnh Viễn, anh nghĩ, để Tĩnh Viễn ở cùng nó.
Với thằng bé mà nói, cũng là cái an ủi, chỉ là vất vả cho Tĩnh Viễn."
Bạch Ngạn hiếm khi không có hình tượng mà lau mặt, nhìn thật sâu vào mắt em gái mình, thanh âm gian nan nói:
"Từ nhỏ, Hàm Hàm đã rất thân thiết với Tĩnh Viễn, thằng bé tuy tùy hứng, rất nhiều