Bạch Nhất Hàm cười trộm nói: “Chị em cũng vậy, từ trong nhà tới mà cũng chưa ăn cơm.”
Thẩm Thiên Dương mặt mày nhu hòa đến phảng phất một hồ xuân thủy, biểu tình ôn nhu nói: “Cô ấy là lo lắng cho em, quan tâm sẽ bị loạn, anh chỉ sợ cô ấy bỏ đói chính mình.”
Bạch Nhất Hàm rất vừa lòng với phản ứng của anh ta:
“Chị ấy có khi tâm tư rất tỉ mỉ cũng đôi khi lại có vẻ tùy tiện, không biết chăm sóc bản thân.
Trong tương lai nhất định phải tìm một người thật sự yêu chị ấy chăm sóc thì mới được.”
Khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn của Thẩm Thiên Dương bay lên lại nhiễm một vết đỏ nhạt, gằn từng chữ một nói: “Sẽ, tương lai cô ấy nhất định sẽ được chăm sóc rất tốt.” Chỉ cần cô ấy cho mình một cơ hội.
Bạch Nhất Hàm tâm hoa nộ phóng(* cực kì vui mừng), tiếp tục nổ lực nói: “Chỉ là chị em là người rụt rè (?Mờ mịt).
Con gái mà, đối phương nhất định phải đủ chủ động mới được, anh Thẩm, em cảm thấy thích một người thì nhất định phải lớn mật theo đuổi, như vậy mới không thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ, anh nói đúng không?”
Thẩm Thiên Dương tim đập loạn nhịp, trời ạ, cậu em vợ là đang cổ vũ anh ta đi tỏ tình sao? Đây là anh ta nhận được sự tán thành từ cậu em vợ? A! Đã công hãm Bạch · cậu em vợ đáng yêu· em trai mà nữ thần yêu nhất ·— Hàm.
Vậy thì còn cách ngày thổ lộ thành công, kết hôn với nữ thần, đi lên đỉnh cao nhân sinh còn bao xa nữa?! Nội tâm thì đang kích động đến điên cuồng rải hoa, trên mặt lại chỉ là hơi hơi ngượng ngùng.
Thẩm Thiên Dương mỉm cười nói:
“Nhất Hàm em nói rất đúng, anh cũng cho rằng như vậy.”
Bạch Nhất Hàm mỉm cười khích lệ, nội tâm phun tào nói:
Trả lại anh cũng cho rằng như vậy, đời trước anh đến chết cũng chưa dám tỏ tình, còn đáng thương hơn em.
Em tuy rằng phương thức tỏ tình có chút vụng về dẫn tới tỏ tình thất bại, nhưng tốt xấu gì cũng đã nói!
Nghĩ như vậy, có bỗng dưng cảm thấy ưu việt không?
( Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)
Cửa truyền đến tiếng bước chân, Bạch Nhất Hàm cho rằng Mục Tĩnh Viễn cùng chị hai đã trở lại, vui vẻ ngẩng đầu, lại thấy một người cảnh sát thân hình cao lớn đi đến.
Thẩm Thiên Dương đi lên trước bắt tay với người đó, quay đầu lại nói với Bạch Nhất Hàm:
“Nhất Hàm, vị này chính là tổ trưởng tổ hành động đặc biệt Trần Kính, đã giải quyết rất nhiều vụ án lớn.
Vụ án lần này của em cũng chính là tổ trưởng Trần phụ trách.
Có ông ấy ở đây, ủy khuất của em nhất định sẽ không vô ích.”
Bạch Nhất Hàm mỉm cười nói: “Tổ trưởng Trần, làm phiền ông rồi”
Trần Kính khuôn mặt lạnh lùng, biểu tình cũng rất nghiêm túc, thoạt nhìn dáng vẻ khó gần, có lẽ là sợ dọa đến người bị hại, ông ta có chút cứng đờ mỉm cười một chút, giọng cũng lộ ra khuynh hướng cảm xúc lạnh băng:
“Bạch tam thiếu không cần khách khí, đây đều là bổn phận của tôi.
Liệu tam thiếu có thể miêu tả chi tiết một chút sự việc đã trải qua được không?”
Thân hình ông di chuyển một chút, lộ ra mặt người phía sau, nguyên lai là có tới hai cảnh sát, chỉ là ông ta thân hình cao lớn nên đã che mất người cảnh sát nhỏ gầy phía sau.
Bạch Nhất Hàm vừa định nói chuyện, bỗng nhiên thấy người cảnh sát nhỏ phía sau, cậu ngây ngẩn cả người, đôi mắt mở to, sững sờ nhìn người cảnh sát nhỏ kia.
Thẩm Thiên Dương vội nói:
“Nhất Hàm, vị này là cảnh sát Phương Dịch, là trợ thủ của tổ trưởng Trần, lại nói tiếp người này chính là ân nhân cứu mạng của em.
Nhờ tính cẩn thận của cậu ấy, phát hiện trên săm lốp có manh mối, bọn anh mới có thể tìm được em nhanh như vậy, nếu là chậm một bước……”
Bạch Nhất Hàm vẫn hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Phương Dịch, ngơ ngác nói:
“Chậm một bước, cổ em đã bị bẻ gãy.” Cậu lẩm bẩm nói: “Thì ra anh ta tên là Phương Dịch.”
Thẩm Thiên Dương cùng Trần Kính nhìn nhau một cái, đều có chút kinh ngạc.
Cửa truyền đến giọng nói của Mục Tĩnh Viễn:
“Tổ trưởng Trần tới rồi sao? Hoan nghênh.” Nguyên lai là Mục Tĩnh Viễn cùng Bạch Tuyết Tình một trước một sau đã trở lại.
Mục Tĩnh Viễn vào phòng bệnh, gật đầu với Trần Kính và Phương Dịch, liền đi thẳng đến trước giường, đỡ bả vai Bạch Nhất Hàm ôn nhu nói: “Làm sao vậy?”
Bạch Nhất Hàm định thần lại, thấy Mục Tĩnh Viễn, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, yên lặng nắm lấy tay anh.
Không nghĩ lại gặp được vị cảnh sát đời trước đã nghe di ngôn của mình trước khi chết, thế giới này thật nhỏ bé a.
Cậu còn nhớ rõ, lúc ấy sau khi cậu giết Phùng Quần và ba người kia thì gọi điện báo cảnh sát tự thú, các cảnh sát rất nhanh đã tới, người đầu tiên tiến vào chính là Phương Dịch, chỉ là lúc ấy cậu không biết anh ta tên là gì.
Phương Dịch khi đó đã không phải là một vị cảnh sát nhỏ, cậu nghe đội ngũ cảnh sát khác gọi anh ta.
Sau khi anh ta thấy bộ dáng chật vật của mình, ngăn trở những người khác, một mình đi đến trước mặt cậu, ánh mắt mang theo sự thương hại, lại không có chút nào khinh thường.
Anh ta kiên nhẫn nghe những lời cuối cùng của mình, nói là sẽ giúp mình đấu tranh giành khoan hồng, nói mình chỉ là phòng vệ chính đáng sẽ không bị phán tử hình.
Nhưng đáng tiếc a, bản thân mình vẫn là cô phụ thiện tâm của anh ta, khi phát hiện cảnh sát bên ngoài bởi vì mà đang lo lắng lặng lẽ thăm dò tình huống, mình làm ra công kích giả với anh ta dẫn tới người nọ nổ súng giết mình.
Cậu còn nhớ rõ, biểu tình cuối cùng nhìn thấy trên mặt của Phương Dịch, là sự kinh giận cùng tiếc hận.
Đây là người tốt, mình tin rằng anh ta nhất định sẽ đem lời xin lỗi của mình đến người nhà, sẽ tuân thủ hứa hẹn của anh ta, sẽ không công bố thân phận của mình ra bên ngoài khiến người nhà hổ thẹn.
Đời trước của mình, người cuối cùng thấy cảm kích, chính là anh ta
Cậu nhìn Phương Dịch bằng ánh mắt nhu hòa, chân thành nói: “Cảnh sát Phương, cảm ơn anh”
Phương Dịch thụ sủng nhược kinh, liên tục xua tay:
“Bạch tam thiếu không cần khách khí, tôi chỉ là giúp một chút thôi, hơn nữa đây cũng là chức trách, trăm triệu không dám nhận từ ân nhân cứu mạng ’ này”
Đây là Bạch tam thiếu kiêu ngạo, độc đoán trong lời đồn sao? Lời đồn đãi quả nhiên không thể tin được, người trước mặt này rõ ràng vừa ngoan còn lại dễ thương! Cậu ấy thân là Bạch tam thiếu, nhận trăm ngàn sủng ái thế nhưng không có một chút kiêu ngạo gì, với một cảnh sát nhỏ như mình khách khí như vậy, những người kia nói cậu ấy bướng bỉnh đều mù hết rồi sao? Không! Nhất định là bởi vì ghen ghét! Chính là như vậy! A, lòng người bây giờ thật là xấu xa!
Mục Tĩnh Viễn quyết không thừa nhận rằng ngay lúc này đây mình đã làm đỗ bình dấm chua trong lòng.
Tiểu gia hỏa của anh thế nhưng lại có thái độ tốt với tên cảnh sát nhỏ kia như vậy! Hãy nhìn ánh mắt em ấy mà xem! Ôn nhu như vậy! Nghe một chút giọng điệu của em ấy đi! Chân thành như vậy! cảnh sát kia đích xác lớn lên rất tuấn tú! Chương báo động reo lên! Quyết không thể để bọn họ có cơ hội tiến thêm một bước phát triển!
Anh ở trong lòng không ngừng vận khí, trên mặt lại nghiêm túc nói:
“Cảnh sát Phương khách khí,