Trong một phòng bệnh trống được ngăn cách bởi một tường, Mục Tĩnh Viễn đứng đối diện với cửa sổ, trong tay cầm một phần tư liệu, lật từng trang xem.
Trần Hoành đứng phía sau anh, thanh âm trong trẻo:
“Đào Khởi này, cũng không có cái gì đặc biệt, hiện tại là sinh viên năm hai của trường Đại học Hoa Thành.
Cha cô tên Đào Kiến Phi là tài xế ô tô lớn, kiếm sống bằng việc chạy đường dài.
Mẹ của cô ta tên Đường Tĩnh là người phụ nữ nội trợ, cũng không ra ngoài làm việc.
Đào Khỉ là con gái lớn trong nhà, phía dưới còn có một người em trai.
Người em trai này thời trẻ gạt trong nhà bỏ học làm buôn bán nhỏ kiếm lời chút tiền, cảm thấy mình rất có thiên phú kinh doanh, không phải vật trong ao.
Đáng tiếc cậu ta chí lớn nhưng tài mọn, không học vấn không nghề nghiệp, chút tiềm may mấy kiếm được đó rất nhanh đã vụt mất.
Sau đó dưới sự thuyết phục của người nhà “Hạ mình” đi tìm công việc, lại nhiều lần vấp phải trắc trở, cậu ta không cho rằng là năng lực bản thân không đủ, mà cảm thấy xã hội đen tối, chính mình có tài nhưng không gặp thời, cả ngày cảm thán vận mệnh bất công, tức không học tập cũng không đi làm, liền ở nhà gặm lão, chờ đợi gặp được Bá Nhạc* ngoài đời, có thể một bước lên trời, là một vũng bùn không dát được tường.
(* Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình.
Nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài)
Nhưng mà cha mẹ Đào Khởi trọng nam khinh nữ, rất yêu thương con trai, với Đào Khởi lại luôn không nóng không lạnh, thậm chí cô vào đại học cũng pha phí chút trắc trở.
Thành tích học tập của cô ta tốt, vốn được cao trung cử đến đại học Hoa Thành.
Nhưng cha mẹ cô vì giảm bớt gánh nặng kinh tế cũng không muốn cho cô đi học, là cô khóc lóc cầu xin thật lâu, cũng nói rằng mình sẽ vừa học vừa làm mới có thể tiếp tục đọc sách.
Hai tháng trước, Đào Kiến Phi mệt nhọc điều khiển xe gây ra tai nạn, suýt nữa bỏ mạng.
Nhưng mà gia cảnh bọn họ cũng không tốt, không đủ sức chịu tri phí giải phẫu đắt đỏ.
Vì muốn có tiền chữa bệnh cho ông ta nên Đào Khỉ đã đi làm tình nhân của Lý Thuận, chính là con trai của Lý Tử Phát.
Bây giờ Đào Kiến Phi đã xuất viện, chỉ là không thể lái xe được nữa, việc nặng gì đều làm không được.
Mất đi nguồn thu nhập, vì để người trong nhà không uống gió Tây Bắc, cô ta chỉ đánh tiếp tục ở với Lý Thuận.
Chỉ là gần đây tiền cô ta đưa trong nhà ngày càng ít, em trai cô thậm chí chủ động đi đòi vài lần, lại bị cô ta đánh trở về.
Bạn bè cùng bạn học cô ta cho biết gần đây tính tình cô thay đổi rất lớn, thái độ với người trong nhà cũng trở nên rất cứng rắn.
Dù gì trước kia, cô ta chưa bao giờ động đến một ngón tay của em trai.
Mọi người đều cảm thấy rằng cô là bởi vì trong nhà xảy ra chuyện chịu đả kích quá lớn mới có thể thay đổi tính tình, nên đều rất đồng tình.
À, nhân duyên của cô cũng rất tốt, các bạn học đều rất thích cô, tuy rằng gần đây cô ta trở nên cáu kỉnh và đanh đá hơn không ít, nhưng cũng không ai tỏ ra bất mãn với cô ta.”
Hắn suy nghĩ một lúc rồi bổ sung:
“Lý Thuận đã từng khoe khoang với người khác, nói Đào Khởi khi ở cùng hắn vẫn còn là xử nữ, dưới giường thanh thuần, trên giường phóng đãng, là cái vưu vật hiếm có.”
Mục Tĩnh Viễn nhíu mày nói:
“Chuyện này không cần phải nói.”
Trần Hoành cười cười, không nói gì, lại ở trong lòng so cái V(?).
Boss, cái biểu tình vừa lòng chợt lóe rồi biến mất vừa rồi đã bán đứng ngài, ngài cho rằng tôi không biết ngài rất để ý chuyện tam thiếu có từng lên giường với Đào Khởi hay không sao? Vị trí thư kí của Tổng tài Mục thị này, bao nhiêu người đỏ mắt, tôi lại có thể ở giữa mưa rền gió dữ mà vẫn giữ dáng sừng sững không ngã, trừ bỏ năng lực xuất chúng, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý này cũng là không thể thiếu.
Mục Tĩnh Viễn cầm tư liệu trong mu bàn tay để phía sau, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, thấp giọng nói:
“Tính tình thay đổi lớn? Có ý tứ.
Trần Hoành, tìm người quan sát cô ta một chút, có hành động bất thường gì thì kịp thời cho tôi biết.”
Trần · kim bài bí thư · Hoành mỉm cười nói: “Vâng, Mục tổng.”
( Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)
[…]
Sau khi kết thúc một cuộc ân ái đơn phương sung sướng, Lý Thuận thỏa mãn hô hô ngủ thiếp đi.
Đào Khởi chịu đựng toàn thân đau nhức, nhìn trên bộ ngực trắng nõn tròn trịa của mình bị cắn ra dấu răng mang theo tơ máu, trong lòng ghê tởm đến muốn nôn, cô không chịu được xuống giường vào phòng tắm.
Dòng nước ấm áp chảy trên thân thể đầy đầy vết hoan ái, cũng không làm trong lòng Đào Khởi cảm thấy thoải mái.
Cô dùng sức kì cọ những chỗ trên người bị Lý Thuận chạm qua, trong mắt đầy sự oán hận.
Vì cái gì? Vì cái gì cô lại xuyên vào ở thời điểm này? Vì cái gì không cho cô xuyên vào lúc cốt truyện chủ chốt chính thức bắt đầu?
Bản thân cô cũng tên Đào Khởi, là một sinh viên đại học, không như Đào Khởi nơi này, cô đã năm 4, đang hối hả vì công việc tương lai của mình.
Cô sống trong một cái gia đình thu nhập bình thường, cha mẹ rất thương yêu cô, đem những thứ tốt nhất đều cho cô.
Chỉ là cô vẫn không cảm thấy hạnh phúc, bởi vì dù cho cha mẹ cô đã vắt kiệt mọi thứ thì vẫn không thể mang cho cô một cuộc sống hậu đãi.
Mỗi khi cô thấy đứa bạn thổ hào(*) cùng lớp ăn mặc chiếc váy với giá đủ cho cô sống một năm, mang chiếc đồng hồ mà có lẽ cả đời cô cũng không có được, cô đều sẽ thống hận vận mệnh bất công, rõ ràng cái gì cô cũng không kém hơn người ta, vì sao lại sống khác nhau như trời với đất với họ? Đơn giản là vì cô sinh ra ở một cái gia đình bình thường sao?
(*một thuật ngữ cũng như là ngôn ngữ mạng tiếng Trung được dùng để chỉ đến những người giàu có.
Ở dạng văn học nguyên thủy, nó chỉ đến những cá nhân có gia cảnh tầm cỡ và giàu có.
Theo cách dùng hiện đại thì thuật ngữ này đã trở thành một từ lóng thông dụng để chỉ đến giới Nhà giàu mới nổi)
Cô không phục, muốn đấu tranh với vận mệnh, nhưng mà hiện thực quá tàn khốc, cô cũng không xuất chúng, giữa biển người mênh mông, tựa như một hạt cái tầm thường nhất trong sa mạc.
Mà nương tựa người giàu có, cũng là một kỹ thuật sống, cô cảm thấy bản thân hạ mình đi hầu hạ một cục phân, nhưng người ta lại còn chướng mắt cô, luôn là chiếm được tiện nghi xong liền ném.
Sau khi chịu đả kích cô trầm mê trong thế giới tiểu thuyết, không phải vì tiêu khiển, mà là cô thường thường sẽ thay thế mình vào vai chính tiểu thuyết.
Tưởng tượng thấy người được tổng tài, bá chủ, hoàng đế, tài tử, thần y....vô hạn sủng ái là chính mình, điều này sẽ làm cô cảm thấy vui sướng.
Cô cũng mộng tưởng có thể một lần xuyên vào thế giới trong sách, đánh bại nữ chính, ôm nam chính về, từ đó nhận hết sủng ái, hưởng thụ những ngày tháng tiêu tiền như nước.
Cô thường xuyên khinh bỉ sự ngu xuẩn của nữ chính trong tiểu thuyết, cô luôn nghĩ rằng nếu là mình, nhất định sẽ không có nhiều khúc chiết như vậy, đã sớm thu nam chính vào trong túi rồi.
Mà cuốn sách cuối cùng cô đọc chính là quyển《 thế thân kiều