Trọng Sinh Chi Lê Hân

Hai mặt giáp công


trước sau

“Lê Hân, đó là xe của Uý Trì gia phải không?” Ngồi xuống, Lữ Thiên Tề cau mày hỏi.

Lê Hân đối với Lữ Thiên Tề vừa mới bắt đầu ánh mắt đã mang theo chất vấn, giọng nói đã có chút không vui, bất quá nét mặt vẫn như trước ôn hòa, gọi Sinh Nhạc Nhạc đem ra hai ly coffee, rồi mới hướng Lữ Thiên Tề gật đầu: “Đúng vậy. Lúc trước đi tới A thị, ngài Uý Trì phái tài xế chở tôi trở về.”

“Nếu như tôi nhớ không nhầm, cậu ban đầu là vì tránh né bọn họ nên mới tìm tôi hỗ trợ. Nhưng xem tình hình bây giờ, cậu quyết định nhận sự “giúp đỡ” của bọn họ? Ngữ khí Lữ Thiên Tề cứng rắn, sắc mặt cũng không tốt, hiển nhiên đối với sự cư xử của Lê Hân đối với Uý Trì gia trước sau không giống nhau rất bất mãn.

“Coffee của các cậu đây!” Đột nhiên “phanh” một tiếng ngay trước mặt, kèm theo đó là giọng nữ cứng rắn khiến hai người giật nảy mình. Lê Hân ngẩng đầu nhìn Sinh Nhạc Nhạc đang cầm hai cái ly gần như là “đập” lên bàn.

“Ông chủ, có cái gì muốn tôi giúp không?” Giọng nói của Sinh Nhạc Nhạc vẫn như trước cứng rắn, mặt không đổi sắc hỏi, chỉ là ánh mắt nhìn Lê Hân có chút lo lắng.

Từ khi hai người vừa bước vào cửa Sinh Nhạc Nhạc đã nhận ra Lữ Thiên Tề có chút tức giận, mà Lê Hân trước sau vẫn là bộ dáng ôn hòa già dặn không hợp với tuổi tác của cậu. Trực giác của phái nữ nhạy cảm nói cho Sinh Nhạc Nhạc biết giữa hai người có chuyện gì đó xảy ra, thế là mượn cơ hội mang coffee tới để tìm hiểu chuyện, càng muốn cho tên “bạn trên mạng” nhìn qua có vẻ như đang phát giận với ông chủ nhỏ của mình một cái cảnh cáo.

Lê Hân lập tức hiểu ý, cho Sinh Nhạc Nhạc một ánh mắt an tâm, thế là cô thoáng chần chừ một chút liền lui ra sau đi làm việc khác, trước khi đi còn quay đầu lại liếc mắt nhìn Lữ Thiên Tề.

Lê Hân ban đầu còn vì thái độ chất vấn không sao hiểu được của Lữ Thiên Tề mà có chút tức giận, bất quá vừa bị nhân viên nhà mình chen vào tức giận cũng vơi đi nhiều. Tỉnh táo lại, Lê Hân thoáng suy nghĩ một chút, cũng không trả lời câu hỏi vừa rồi của Lữ Thiên Tề, trái lại hỏi: “Cậu Lữ đối với Uý Trì gia có ý kiến rất lớn? Tôi có thể biết được là vì sao không?”

Lữ Thiên Tề vừa bị Sinh Nhạc Nhạc làm hết cả hồn, vất vả lắm mới hồi phục lại tinh thần, bất quá vừa nghe được câu hỏi của Lê Hân vẻ mặt liền trở nên lạnh lùng, cười lạnh một tiếng nói: “Hai cha con Uý Trì Diễm và Uý Trì Giản ở trong tang lễ của người thân mình không chảy một giọt nước mắt. Máu lạnh tới mức đó, sao có khả năng vô duyên vô cớ quan tâm tới một người không có chút quan hệ?”

Hai chữ “tang lễ” khiến Lê Hân hơi hoảng hốt một chút – tang lễ của người thân? Lữ Thiên Tề đang nói tới tang lễ của Uý Trì Hi sao?

Lê Hân từ khi tỉnh lại vẫn luôn trốn tránh tất cả những chuyện có liên quan tới quá khứ, đương nhiên cũng chưa từng cẩn thận suy nghĩ tới sau khi Uý Trì Hi chết sẽ xảy ra chuyện gì, càng không nghĩ tới cậu đời trước được mai táng ở đâu. Cho nên bây giờ nghe Lữ Thiên Tề đột nhiên nhắc tới, mới có loại cảm giác dường như đã cách một đời.

Cha và Tiểu Giản trong tang lễ của mình không có khóc – Lê Hân ở dưới đáy lòng khẽ cười khổ. Thật ra chuyện này không nằm ngoài dự liệu của cậu, nếu như để cho cậu nghe thấy Uý Trì Diễm và Uý Trì Giản ở trong tang lễ của Uý Trì Hi khóc, lúc đó cậu mới cảm thấy kỳ quái…

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lê Hân bỗng nhiên vang lên. Lê Hân nói với Lữ Thiên Tề câu “Xin lỗi” liền lấy điện thoại của mình ra nhìn, lại sợ hãi phát hiện số gọi tới chính là số của nhà lớn Uý Trì gia.

Lê Hân cảm thấy tim của mình trong nháy mắt đập điên loạn.

Từ khi cậu trở lại C thị chưa từng nhận được bất cứ cái gì từ Uý Trì Diễm hay Uý Trì Giản, vẫn luôn là tên vệ sĩ kia phụ trách truyền lời, như vậy cuộc gọi từ nhà lớn này là do ai gọi tới?

Lê Hân ở dưới ánh mắt kỳ quái của Lữ Thiên Tề mà nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, không nghĩ tới bên kia điện thoại là ai gọi tới cho cậu, cậu càng không muốn nhận cuộc gọi này, ước gì nó lập tức không vang lên nữa.

Lần này trời nghe thấu lòng người, điện thoại quả nhiên vang lên không được nửa hồi chuông liền ngừng lại. Nhưng mà Lê Hân vừa mới thở phào được một nửa liền cứng lại, tiếng chuông điện thoại lần thứ hai vang lên. Mà
lần này, dãy số hiện trên điện thoại lại làm cho Lê Hân suýt nữa bị sặc bởi chính nước miếng của mình – là số điện thoại di động riêng của Uý Trì Diễm, cậu đã từng thuộc làu như cháo dãy số này.

Lê Hân khóc không ra nước mắt. Cậu không chút nghi ngờ nếu như cậu không tiếp cú điện thoại này như lúc nãy, một lát nữa vị vệ sĩ kia sẽ đến tìm người, có lẽ Hạ Lãng sẽ bắt cóc cậu thêm lần nữa – cậu từ trong miệng của quản lý cửa hàng vật liệu xây dựng biết được hội đàm hợp tác giữa song phương đã kết thúc. Mà nguyên nhân vị trợ lý riêng nhật lý vạn kỵ(ch viĐế vương ngày xưa s lý muôn vàn chính s, chăm chđến cc, hayngười làm ch mt quc gia có bao nhiêu công vic quan trng cn phi gii quyết) này mấy ngày nay vẫn ở C thị không phải đã quá rõ ràng rồi sao?

Giờ này phút này, Lê Hân có chút không nhịn được muốn nhờ vị đồng chí hacker đang ngồi trước mặt giúp đỡ.

Tính nhẫn nại của Uý Trì Diễm còn tốt hơn Lê Hân tưởng tượng, lần này tiếng chuông kéo dài hơn nhiều so với lần trước. Trước khi Lữ Thiên Tề nhịn không được mở miệng hỏi, Lê Hân cuối cùng với vẻ mặt đau khổ nơm nớp lo sợ nhấn nút nhận cuộc gọi.

“Ngài Uý Trì…”

Uý Trì Diễm bên kia điện thoại hơi hơi ngẩng ra, đôi mắt thâm thúy lập tức xẹt qua một tia tinh quang, dừng một chút mới mở miệng: “Lê Hân, nghe nói quán coffee của cậu kinh doanh rất thành công, chúc mừng.”

“Cảm ơn ngài Uý Trì…”

“Lúc trước đã nói qua, ba ngày sau chính là ngày bác sĩ Trầm kiểm tra sức khỏe cho cậu.” Uý Trì Diễm cũng không chào hỏi nhiều.

“Ngài Uý Trì kỳ thực không cần phiền tới ngài và bác sĩ Trầm như vậy…” Lê Hân một bên ứng phó một bên quan sát Lữ Thiên Tề vì ba chữ “ngài Uý Trì” mà sắc mặt biến thành màu đen, trong lòng càng thêm bất đắc dĩ.

Nhưng mà, đường đường là Chủ tịch Tập đoàn Uý Trì tự mình gọi điện tới, sẽ cho Lê Hân cơ hội qua loa tùy tiện cho xong sao? Uý Trì Diễm căn bản không nghe Lê Hân nói từ chối xong, nói thẳng: “Ngày mai Hạ Lãng quay về A thị, cậu ta sẽ đi đón cậu.”

Hay cho một câu nói dịu dàng, Lê Hân làm sao không nghe được ý uy hiếp bên trong: Đối phương nếu đã phái vệ sĩ tới làm tài xế, kỳ thực đâu cần Hạ Lãng tới đón cậu? Cái này căn bản là đang cảnh cáo cậu, nếu như cậu chạy nữa, kết quả sẽ giống như lần trước – sẽ bị hạ thuốc mê mang về A thị!

Lê Hân thật sự rất muốn khóc. Lúc trước nghĩ chỉ cần về được C thị sẽ dự tính bước tiếp theo, không nghĩ tới đối phương từng bước ép sát, căn bản ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không cho cậu.

Nghe được Lê Hân nghẹn lời, ấp úng không nói được gì, Uý Trì Diễm biết mục đích cảnh cáo đã làm được. Nếu đã đánh một roi, đương nhiên phải cho viên đường mới có thể khiến cho đứa bé không nghe lời trở nên ngoan ngoãn. Thế là Uý Trì Diễm một bên gấp lại tài liệu về cuộc sống trước đây của Lê Hân, một bên dùng giọng nói càng dịu dàng hơn nói: “Ngoại trừ đi khám sức khỏe còn có một việc khác, không biết cậu còn nhớ cu (anh/em trai ca m)của mình không?”

Nguyên bản Lê Hân còn đang thấp thỏm bất an, khóc không ra nước mắt nghe được Uý Trì Diễm chuyển hướng đề tài sang một hướng khác mà cậu tuyệt đối chưa từng nghe thấy, nhất thời có chút sững sờ – CậuCậu của người nào!?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện