"Tiêu Vương, ngươi vẫn lành lặn chứ?" - Lam Tuyên Cơ
"Phải đó, Thượng Tiên có phạt nặng lắm không?" - Triệu Lẫm
"Đừng có mà hỏi nữa a!"
Tiêu Vương thoáng qua đầu khẽ nhớ lại khoảnh khắc hôm qua mà tức điên người
Nếu để Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm biết được hôm qua hắn khổ sở bị y phạt sắp phát khóc đến nơi chắc chắn sẽ bị hai người họ cười chết hắn cho xem a
"Ngươi bị thượng à?"
Lam Tuyên Cơ thản nhiên nói một câu thật sự là không có chút xấu hổ gì cả
Còn Tiêu Vương nghe được bèn đột nhiên bịt chặt cái miệng không biết điều của nàng ta lại mà mắng
"Dẹp ngay cái suy nghĩ đen tối ấy của ngươi đi!"
"Đúng là không biết xấu hổ!"
"Nàng ta có bao giờ biết xấu hổ đâu mà ngươi nói chứ!" - Triệu Lẫm
Lam Tuyên Cơ nghe Triệu Lẫm không tiếc lời nói xấu mình bèn gỡ tay Tiêu Vương ra mà lên tiếng thanh minh
"Sao các ngươi nỡ nó về một cô nương xinh đẹp đáng yêu đoan trang thùy mị như ta được a!"
"..."
"..."
Tiêu Vương và Triệu Lẫm hai mắt nhìn nhau mà chung cả suy nghĩ
"Ọe!" - Triệu Lẫm
"Buồn nôn chết ta rồi a!" - Tiêu Vương
"Muốn bị đánh à!" - Lam Tuyên Cơ
* * *
Nhìn cả ba cứ tung hô vui đùa cùng nhau, Lý Như Lan từ xa ánh mắt cứ liên tục nhìn chăm chăm quan sát Lam Tuyên Cơ
Nàng ta ánh mắt nhìn Lam Tuyên Cơ lại cực kỳ gắt gao lại có vẻ không hề có chút thiện cảm gì đối với nàng cả
- - "Như Lan, huynh nghe nói hôm qua muội phạt Tuyên Cơ ở lại Võ Đường luyện kiếm cả một ngày không cho nghỉ ngơi?"
Lý Như Lan cùng Mạc Lang đến thư phòng giáo chủ sắp xếp chút kinh thư.
Nghe Mạc Lang hỏi thế nàng có phần khự lại, bèn đáp
- - "Là muội phạt đấy! Nha đầu đó khóc lóc mách lẻo với huynh à?"
- - "Không có, huynh nghe người khác thuận lại! Tuyên Cơ không phải kiểu người sẽ mách lẻo thế đâu!"
Lý Như Lan lặng đi đôi lúc, bèn khẽ siết lấy nắm tay, đặt kinh thư xuống thư án.
Quay sang nghiêm giọng nói
- - "Dạo này huynh quan tâm nha đầu ấy quá rồi đấy! Huynh có biết bao nhiêu đồng môn nhìn vào lại nghĩ hai người..
Hừ!"
Lý Như Lan khự lời, lòng có chút hầm hực
- - "Muội nghĩ đi đâu đấy? Ta đối với Tuyên Cơ cũng như với muội thôi! Có gì phải nghĩ chứ!"
- - "Nha đầu đó cũng đâu quá nhỏ chứ, đã mười lăm rồi còn gì! Sao huynh phải từng giây từng phút đều để mắt đến vậy?"
- - "Đến giờ văn tự ở Lan Thất huynh cũng đến xem chừng cô ta! Huynh muốn muội nhìn vào nghĩ như thế nào?"
Lý Như Lan có chút bứt rứt, nhận thấy bản thân có chút quá lời nóng nảy
Bèn khẽ cúi đầu quay đi, Mạc Lang nghe những lời của Lý Như Lan có phần bật cười đáp
- - "Đừng suy nghĩ nhiều thế chứ, huynh đối với Tuyên Cơ xem nàng ấy như tiểu muội ấy chứ!"
- - "Nàng ta vừa ngây ngô lại vừa ngốc nghếch, sư phụ muốn huynh dành nhiều thời gian thay người để mắt đến nàng ta ấy mà!"
- - "Haizz, nhưng dạo gần đây có chút bận! Nhưng với huynh, huynh vẫn tin tưởng vào muội nhất! Chỉ mong muội để mắt đến nàng ta một chút, đừng quá khắc khe!"
Lý Như Lan có chút không vừa lòng lắm, nhưng nàng ta cho rằng có lẽ mình quá bảo thủ chăng bèn gật đầu
- - "Muội sẽ để mắt đến nàng ta vậy!"
* * *
"Nghe Châu Nhi bảo thành Duệ An có nhiều món ngon lắm a! Xế chiều chúng ta xuống thành chơi không?" - Tiêu Vương
"Phải a, ta nghe nói là có món gì gọi là đậu minh viên! Lát nữa rủ thêm vài người cùng đi!" - Triệu Lẫm
"Ta khao! Đi không nào!" - Tiêu Vương
"Ah, Tiêu Vương! Ta yêu ngươi mất a!"
Lam Tuyên Cơ nghe đến ăn là sáng cả mắt, mừng đến ôm lấy Tiêu Vương cười tít cả mắt
Lý Như Lan đứng từ xa nhìn cả ba mà khẽ nghiêng đầu cơ chút cười cười
"Nghĩ lại thì..
nàng ta cũng có chút đáng yêu!"
Lý Như Lan bèn thở dài một tiếng nhẹ, bèn bước gần cả ba.
Đưa tay tách Lam Tuyên Cơ và Tiêu Vương ra
"Nam nữ thụ thụ bất thân!"
"Còn nữa, Kim Quang Phái có gia quy có điều luật cấm xuống núi khi đêm xuống! Không được đi!"
Nghe Lý Như Lan nghiêm khắc nhắc nhở, cả ba bèn nhìn nàng ta mếu máo
"Sư tỷ à, bọn đệ lâu lâu mới có dịp xuống núi chơi mà a! Muội muốn thử qua nhiều món ở Duệ An lắm a!" - Lam Tuyên Cơ
"Bọn đệ nhất định về trước giờ giới nghiêm mà a!" - Tiêu Vương
Lý Như Lan nhìn cả ba nũng nịu nịnh bợt mình mà có chút xiêu lòng, đằng nào Lý Như Lan nàng ta cũng là người khá dễ dãi bèn khẽ thở dài
"Ta không hứa đâu! Tất cả muốn núi xuống trước tiên phải hoàn thành hết giáo trình của lão sư giao cho đấy a!"
"Bọn đệ viết gần xong rồi, sư tỷ yên tâm!"
"..."
Thấy Tiêu Vương có chút im thin thít, Lý Như Lan bèn nghiêng đầu nhìn Tiêu Vương
Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm nhìn như hiểu ra được tình huống của Tiêu Vương ngay lúc này bèn không khỏi thở dài
*Cái tên này! Mấy hôm nay hắn nghỉ chỉ để nằm ngủ thôi chắc! *
"Sao đấy? Đừng bảo là đệ chưa viết đấy!" - Lý Như Lan
"Đúng là chưa ạ!" - Tiêu Vương gãi đầu gượng gạo đáp
Lý Như Lan nghe thế bèn nhìn cả ba mà nở một nụ cười nhẹ nhàng vô đối
"Ở nhà!"
"Ơ kìa sư tỷ!"
Lý Như Lan mặc cho cả ba có mếu máo cầu xin, vẫn một mực quay lưng bỏ đi
Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm bèn quay sang nhìn Tiêu Vương với ánh mắt đùng đùng sát khí
"Hảo bằng hữu, có gì từ từ nói chứ!"
"TIÊU VƯƠNG!"
"Các ngươi cũng không thể trách ta, làm đệ tử huyền môn bận lắm a!" - Tiêu Vương bèn phản bác
"Cái rắm! Ngươi là đệ tử huyền môn thì sao! Chúng ta còn là đệ tử ở cấp Kỷ, lại ở hàng tập sự! Đều như nhau, ở đó mà bận!" - Lam Tuyên Cơ
"Chỉ giỏi xảo biện! Chỉ mới lên được cấp Kỷ như chúng ta, nhiệm vụ đầu tiên còn chưa có mà bận cái gì chứ!" - Triệu Lẫm
"Nói hay lắm, các ngươi muốn đổi không! Rồi các ngươi sẽ hiểu nỗi khổ của ta!" - Tiêu Vương
Nghe đến thế cả Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm bèn im bặt, đảo đảo mắt liên hồi
"Còn mạnh miệng! Các ngươi tưởng dễ lắm chắc!"
"Các ngươi làm sao hiểu được cảm giác bị sư tôn tét m.."
Tiêu Vương suýt thì thẹn quá hóa giận mà lỡ mồm nói ra chuyện đáng xấu hổ kia của hắn bèn im bặt, nhưng xui xẻo là đã bị "hai vị hảo bằng hữu" kia nghe thấy
Không những là nghe thấy, mà là nghe thấy rõ mồn một.
Dù hắn chưa nói hết, cả hai cũng đủ đoán ra câu sau rồi.
Bèn nở nụ cười gian xảo trêu chọc hắn
"Ngươi vừa nói gì đấy a!" - Triệu Lẫm
"Ngươi bị thượng tiên tét mông!" - Lam Tuyên Cơ
"Các ngươi ngậm miệng lại cho ta!" - Tiêu Vương hai má đỏ bừng lên, hắn chính là thẹn quá hóa giận mà quát
Còn cả hai thủ cũng ôm bụng cười khà khà, Lam Tuyên Cơ còn cười đến nổi phải đưa tay lau nước mắt a
"Hai người các ngươi! Ta phải đánh chết hai tên các ngươi!"
Tiêu Vương nổi giận đùng đùng, bèn đưa tay tay rút Du Hỏa kiếm
"Mỗi người một kiếm! Hai ngươi chết chắc rồi!"
Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm bất giác bèn xanh mặt.
Thôi xong, Tiêu Vương mà nói được chính là làm được a
Triệu Lẫm bèn nhanh trí đưa tay kéo Lam Tuyên Cơ khẽ cúi đầu hành lễ khiến Tiêu Vương khó hiểu
"Bái kiến Thượng Tiên!"
Tiêu Vương đột nhiên giật mình, bèn nhanh chóng thu kiếm về vỏ, mà quay đầu về sau định hành lễ
"Sư t.."
Còn chưa kịp nói hết hai tiếng "sư tôn", hắn đã cứng đờ.
Làm gì có sư tôn ở đây chứ!
Tiêu Vương giận dữ quay về sau, thì Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm đã cao chạy xa bay.
Để lại Tiêu Vương cáu giận vô cùng mà chẳng làm được gì
"Tức chết ta rồi!"
"Tốt nhất đừng để ta bắt được các ngươi!"
Thế là cuối cùng cũng chẳng có chuyện được đi "quẩy" trước mùa thi nữa.
Đã phải chôn mình trong sách với sách rồi
Chính là đợt thi quyết định, với hai màn thi.
Thi văn và thi pháp
Thi pháp không sợ mà sợ thi văn cơ, toàn bộ đệ tử Kim Quang Phái ùa ập đến Tàng Thư Các đọc sách nghiên cứu
Ừ thì chỉ mỗi Tiêu Vương khỏe nhất.
Mà cũng không hẳn là khỏe nhất
Thân là đệ tử huyền môn của Thượng Tiên - Tịnh Thanh thánh chủ.
Hắn được phép mượn sách về phòng mà tự học
Nhưng khổ nỗi a, đọc hết cả đống sách khi đã đủ khiến hắn than khóc rồi.
Nhưng Mạc Tử Quân lại còn tăng thêm số lượng kinh văn
Sư tôn ơi sư tôn
Sao người không giết đồ nhi luôn đi a
Là đệ tử huyền môn, sư tôn hoàn toàn đặt lòng tin vào hắn
Hắn đương nhiên không muốn y thất vọng
Cả ngày ngoài đọc sách thì luyện kiếm tập pháp thuật
Rốt cuộc