Suy đi nghĩ lại, nếu người ngoài nhìn vào có sẽ cho rằng Tiêu Vương quả thật rất sợ sư tôn của hắn
Suy cho cùng, dù y là một thượng tiên nhưng y là vị thần sinh ra để cứu thế cầu an cho chúng sinh
Dù y vốn cho nghiêm khắc như bao người từng nói đến đâu cũng không tới mức một đệ tử bên cạnh cũng sợ đến run ngươi như thế
Nhưng cái gọi là sợ cũng không hẳn là sợ sự lạnh lùng hay nghiêm khắc của y.
Các sợ của Tiêu Vương chính là sợ điều khác kìa
Tiêu Vương vẫn nhớ kiếp trước mình khi ấy vẫn còn là một tên nhóc ranh con mới mười mấy tuổi đầu hiển nhiên lăng xăng không yên một chỗ cứ đi hết chỗ này lại chạy chỗ kia
Tuy vậy thì vẫn phải an nhàn ngồi yên một chỗ khi ở cạnh sư tôn của hắn thôi.
Ngày ngày Tiêu Vương đều phải đến Lan Thấy học lễ giáo rồi đến Tàng Thư Các đọc sách tìm hiểu thêm nhiều thứ, cuối cùng là phải đến thư phòng ở Thanh Uy Viện chuyên tâm học tập
Có một hôm, sau khi đã chép xong số kinh tự y bắt hắn viết thì hắn cứ ngồi chán nản ở thư án.
Thế là Tiêu Vương hắn nằm dài ra thư án nhưng lại không ngủ, Tiêu Vương hé mắt ra nhìn trộm người bên diện ấy
Chính là sư tôn của hắn
Nhìn y vẫn đang không mấy bận tâm đến hắn mà vẫn chuyên tâm viết thư văn
Tiêu Vương có chút kim diễm, hắn vờ ngủ úp mặt tay mình rồi cứ nấp nấp lén nhìn y rồi tự cảm thán rằng thật đẹp quá..
Quả là một thượng thần ngất ngưởng tín tồ nhân gian, Tiêu Vương hắn khi nhỏ ngày ngày luôn đến thần điện của y như một thói quen, ngày ngày ngắm tượng thần mãi không thấy chán nhưng giờ đây..
trước mắt hắn chính là người thật, thật bằng xương bằng thịt đang ở trước mắt hắn đây
Tiêu Vương len lén nhìn y, còn mình lại rút bút chấm mực mà vẽ ra một bức tranh
Mảnh giấy này vẽ một người trong ấy, trong tranh là một nam nhân đang ngồi đọc sách
Trên bàn thư án có lư hương thả khói nghi ngút, mà người đang ngồi này điệu bộ phong đạm vân khinh, mắt mũi môi mày đẹp như tượng tạc
Người trong tranh, mi thanh mục tú, tóc đen trải dài
Y nhắm mắt, cơ hồ khóe mắt đều là phong tình vạn chủng mang vạt ửng đỏ diễm lệ
Người nọ khoác áo bạch lam, nhìn ôn nhuận như ngọc, quân tử như lan.
Cả người y như có một tầng tiên khí mỏng tỏa ra xung quanh
Tiêu Vương họa xong kiệt tác của chính mình rồi tự ngồi cảm thán rằng thật giống..
"Sư tôn, người xem con v!"
Lời chưa nói hết, Tiêu Vương đột nhiên im bặt tự lấy tay bịt lấy miệng mình lại.
Mạc Tử Quân thì nghe hắn gọi liền gác bút quay sang nhìn hắn như đang hỏi: Có chuyện gì
Tiêu Vương hớ hớ một chút rồi lại gượng gạo nói
"Không ạ không ạ, không có gì đâu ạ!"
Tiêu Vương liền quay lưng đi, lén giấu bức họa kia của mình vào áo rồi khẽ đứa dậy cúi đầu đúng lễ rồi nói
"Đồ nhi không làm phiền sư tôn nữa, con đi trước ạ!"
Dứt lời Tiêu Vương liền tự mình chạy đi khỏi Thanh Uy Viện ngay.
Sau khi đi khỏi, hắn chỉ thở phào nhẹ nhõm một tiếng
Suýt thì toi, hắn cảm thấy mình thật sự quá tuỳ tiện rồi.
Thật không biết suy nghĩ gì trước khi mở miệng cả, thôi thì tự mình vẽ thì tự mình ngắm vậy
Kết thúc một thời gian ôm sách ngậm kiếm thì cũng có "biến" cho hắn đỡ rảnh việc rồi
Tin tức được truyền từ hai thế gia tiên môn đến Kim Quang tra xét, Tiêu Vương khi ấy là đệ tử huyền môn nên hắn có muốn từ chối cũng không được
"Thành Vân Châu khá xa, ngươi phải đi tận mấy ngày liền! Ta cũng phải đến Lăng Cô làm công vụ với Mạc Lang ca ca, sau đó mới đến thành Vân Châu hội ngộ cùng ngươi được!" - Lam Tuyên Cơ
"Ngươi và Mạc Lang sư huynh? Thành Lăng Cô có gì sao?" - Tiêu Vương
Được hỏi thế, Lam Tuyên Cơ bèn thở dài đáp lời hắn
"Thật ra người cùng đi với huynh ấy là Như Lan sư tỷ cơ, nhưng vì Lý Quy phái có việc gấp rút mà tỷ ấy lại còn là trưởng nữ Lý gia không thể không về! Nên sư phụ bảo ta đi cùng huynh ấy!" - Lam Tuyên Cơ
"Thôi, cũng sắp trễ rồi! Ngươi đi trước đi!" - Lam Tuyên Cơ
"Ừm, lên đường bình an!"
Tiên thủ Huyền môn xuất hành, thường hay tiền hô hậu ủng, rất là phô trương
Nhưng Kim Quang phái xưa nay vốn không phải kiểu giáo phái thích phô trương nên thường trong một nhiệm vụ thì nhiều lắm cũng chưa tới mười môn sinh
Vả lại, chuyện lần này là của Tiêu Vương tự mình nhận việc.
Nhưng chúng đệ tử lại không ai chịu nhận đi cùng, nếu cả Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm không bận thì không cần rủ rê hai ngươi họ tất nhiên sẽ đi cùng hắn rồi
Rốt cuộc, Tiêu Vương đành một thân một mình đi điều tra sự việc lần này
Để tiện bề điều tra, Tiêu Vương cũng không mặc y phục kim vân của Kim Quang phái mà chọn một bộ y phục bình thường không quá cầu kì
Một bộ y phục lam sẫm pha chút đỏ đen, đơn điệu không quá bắt mắt, vì đủ để phô bày mỹ mạo của hắn là được rồi
Vốn dĩ có thể xem như là cao nhân hạ sơn hành hiệp, không cần phải đi mấy ngày đường mà căn bản chỉ việc ngự kiếm bay không quá nửa ngày đã đến thành Vân Châu rồi
Tòa thành này mặc dù không lớn, nhưng cũng coi như là phồn hoa.
Đi được một đoạn là bị kéo vào hết sạp hàng này đến sạp hàng khác
Một mùi hương nồng nặc xộc thẳng vào mũi, làm Tiêu Vương ngớ cả mặt mày
Mùi thơm này tỏa ra từ một người nữ lang chủ chào hàng vài món đồ nho nhỏ với người đi đường qua lại, thấy hắn đi qua liền kéo vào vui vẻ nói
"Tiểu công tử, nhìn khôi ngô thế này chắc chắn là có thê nữ rồi có phải không? Hay chi bằng mua chút y chi ở chỗ ta, đảm bảo thể tử của tiểu công tử sẽ rất ưng ý đó!"
"Không không, mua bên chỗ ta mới đẹp nè!" - một vị chi chủ khác liền kéo kéo hắn chào hàng
Tiêu Vương bị kéo tới kéo lui, thôi thì hắn cũng quen với mấy kiểu dùng lời câu khách rồi
Mà nhìn mặt của ta giống có thê tử lắm rồi hả? Mấy đại bá đại thẩm, tiểu công tử của mấy vị chỉ mới mười lăm tuổi thôi nha
Ở nhà phụ mẫu dạy yêu đương sớm hư nết hư người nha
Không từ chối được nỗi với những người dai dẳng này, Tiêu Vương hắn bèn cầm lấy một hộp y chi lên xem qua
"Tiểu công tử đúng là có mắt nhìn, loại y chi này chỗ ta là loại tốt nhất đó! Thê tử của tiểu công tử nhất định sẽ thích lắm!"
"Đâu có, ta mua cho ta xài mà!"
Tiêu Vương tay vẫn lựa lựa xem xem vài loại khác, miệng vẫn thản nhiên đáp lời vị lang chủ kia
"..."
Nụ cười của nữ lang chủ cứng lại, nhưng vẻ mặt không tức giận cũng không khó chịu mà thầm nghĩ "Vừa khôi ngô, vừa tuấn tú thế này..
Lại còn là đoạn tụ?"
Vị nữ lang chủ đó còn lấy thêm vài món y chi để vào tay Tiêu Vương, miệng cười rạng rỡ nói
"Vậy tiểu công tử ráng mua nhiều một chút, phu quân ở nhà chắc chắn sẽ rất thích đó!"
"Đây là loại y chi Nam Châu cực kỳ tốt, vì là tiểu công tử ta mới tận tay hạ giá bán rẻ đó nha!"
"..."
Lần này nụ cười cứng lại thì lại chính là Tiêu Vương.
Hắn đúng là không lường trước chuyện này, đúng là không đỡ nổi cú sốc này mà
Cuối cùng Tiêu Vương lẳng lặng trả tiền số y chi nào rồi thở dài
"Không phải chứ, nói vậy chứ ta mà dùng à? Thôi thì khi về mang tặng cho mấy vị sư tỷ vậy!"
Tiêu Vương đi được vài bước mới chợt nhớ ra là mình còn việc chính để làm nữa chứ
Hắn liền co chân chạy về cửa hàng son phấn ban nãy.
Vừa quay lại, nữ lang chủ ban nãy thấy hắn liền hí ha hí hửng cười cười
"Tiểu công tử này, không lẽ còn muốn mua thêm hả? Ta nói thật này, dù ta bán y chi nhưng với bản thân ngươi không cần đến mấy thứ này cũng đã đủ để hảo phu quân của ngươi mê mệt rồi đó!"
Bỏ qua tai mấy lời nịnh nọt của nuec lang chủ đó, Tiêu Vương liền gấp gáp hỏi chuyện
"Cho hỏi, dạo gần đây ở Vân Châu thành này có chuyện gì lạ xảy ra không?"
Nữ lang chủ đó không nghĩ thêm gì là hí hửng đáp ngay
"Chuyện lạ đó là lần đầu ta thấy chính là có vị công tử tuấn tú như ngươi lại đi mua y chi đó! Lần sau nhớ đến chỗ ta mua tiếp nha!"
Thôi thua luôn, đúng là dân chuyện buôn hàng miệng lưỡi dẻo dai mà
"Ta thật sự rất gấp đó, xem như giúp ta một chút được không?"
Nữ lang chủ kia thấy hắn có phần nghiêm túc liền không trêu nữa, khẽ đặt khăn tay xuống mà