Nơi mà Lam Tuyên Cơ đang nhận lệnh trấn áp là Lăng Cô thành, cách thành Vân Châu khoảng mười dặm đường
Đoàn người đã thần tốc đeo kiếm ngự kiếm xuất phát đến thành Lăng Cô
Lăng Cô thành có đường thuỷ nối liền từ Vân Châu đến Lăng Cô, không biết là do hệ thống sông ngòi dày đặc, hay là nhà dân đông đúc ở đôi bờ đường thuỷ mà trông tòa thành nhỏ này giống như một mạng nhện
Tường trắng ngói xám, trong con sông đông nghịt thuyền và giỏ giỏ gùi gùi, nam nam nữ nữ
Hoa cỏ rau quả, bánh ngọt trúc khắc, đậu trà bông tơ buôn bán dọc theo sông
Dân nữ nơi này, giọng nói lọt vào tai đều mềm mềm mại mại.
Hai chiếc thuyền đối diện đụng vào nhau, làm đổ mấy vò rượu gạo nếp, hai bên chủ thuyền tranh luận với nhau không chút nóng nảy
Thành Hoa Viên tuy nhiều hồ cũng có nhiều chợ nổi nhưng không có kiểu trấn nhỏ vùng sông nước thế này, Tiêu Vương nhìn mà ngạc nhiên, bỏ tiền ra mua một vò rượu mà uống một hơi cạn rồi ném đi
"Hừ, không ngon bằng rượu thành Duệ An ở Kim Quang sơn!"
"Chê thì đừng có uống!" - La Thanh
"Xì, cái tên không biết thưởng thức!" - Tiêu Vương
"Còn ở đây uống rượu lắm lời, còn không mau tìm bằng hữu gì đó của ngươi!" - La Thanh
Rồi xong, lại cái thói đãng trí ham chơi khó bỏ.
Tiêu Vương bèn cười trừ cho qua, rồi bèn đặt tay lên ấn đường mà thông linh
"Lam Tuyên Cơ, ngươi đang ở đâu? Bọn ta vừa vào thành thôi!" - Tiêu Vương
- - "Sau thành! Bọn ta ở sau thành! Nơi này không phát pháo hiệu được! Mau đến đây viện trợ!"
Ngữ điệu của Lam Tuyên Cơ truyền đến có phần kinh hãi, hơn nữa còn xen lẫn vài âm thanh đao kiếm chạm nhau truyền đến
Xem ra tình hình có phần chuyển biết phức tạp dần, Tiêu Vương cùng ba người kia ngay lập tức nhanh chân chạy đến tận sau thành trì để lại Lưu Ly sẽ ở lại dò hỏi tra xét tình hình
Ở sau thành trì, thay vì một nơi tấp nập thôn dân tường trắng ngói xám, trong con sông đông nghịt thuyền và giỏ giỏ gùi gùi, nam nam nữ nữ hay hoa cỏ rau quả, bánh ngọt trúc khắc, đậu trà bông tơ buôn bán dọc theo sông
Nơi này là một cánh rừng âm u, ở khoảng trời đều bị tán cây của những ngọn cây đại thụ cao cao che lấp
Đường rừng rộng lớn, lá xanh xào xạc.
Ba người họ cùng Tiêu Vương đi ngang qua một hồi lâu, không gặp bất cứ thứ gì khác thường
"Này, người bằng hữu kia của ngươi có đáng tin không? Sao lại chẳng có gì ở đây cả?" - La Thanh mất kiên nhẫn
Tiêu Vương nghe ngữ điệu này, thật sự có chút bức xúc
"Nàng ta là nuôi ta lớn lên từ nhỏ, còn có thể xem như tỷ tỷ của ta! Có gì mà không đáng tin cậy chứ!" - Tiêu Vương ngữ điệu có chút cao giọng nghiến răng nhìn La Thanh
"Thôi nào, hai người các ngươi hòa nhã chút có được không?" - Nhan Khiết bèn can ngăn cuộc cãi vả này
Đột nhiên từ trong phía một bụi bặm đằng xa xa, một tiếng "vút" nhanh như tiếng gió lao vụt đến phía bọn họ
Nhan Khiết và La Thanh lập tức lách mình tránh được.
Chỉ riêng Tiêu Vương như nhìn rõ đó là thứ gì, mình vẫn đứng đó đột nhiên đưa tay lên, chỉ một khắc ngắn ngủi vẫn là vẫn bắt kịp lấy vật kia trong tay
Tiêu Vương hướng mắt nhìn lấy thứ vừa bắt được trên tay mình, là một chiết phiến bạch thạch đính hồng ngọc tinh sảo, bên dưới còn treo một chiếc cung linh màu trắng kim với hàng tua màu tím sắc
Đôi đồng tử của Tiêu Vương có chút co lại, bàn tay có chút run rẩy.
Chiết phiến này vốn dĩ là của Lam Tuyên Cơ, nhưng mà trên chiết phiến..
có nhuốm lại một phần máu đỏ!
"Lam Tuyên Cơ! Ngươi ở đâu?"
Tiêu Vương đột nhiên liếc mắt tứ phương mà gào gọi, làm ba người kia không khỏi bàng hoàng khó hiểu
Cả bốn đều đồng loạt hướng mắt về phía nơi chiết phiến bay vụt đến, rút kiếm đề phòng
Đột nhiên nhiên truyền đến một tiếng gào chói tai, mà âm thanh này vừa khàn vừa gắt lại gầm rú vang vọng như một con quái thú đang giận dữ kêu la
Ngay lập tức lao đến một loạt những chiếc phi đao sắc bén nhỏ chỉ tầm hai lóng tay lần lượt lao vút đến
Không chần chờ thêm một giây phút nào, tất cả đều lần lượt rút kiếm trả đòn
Tiếng va chạm của vũ khí bên tai nghe đến inh ỏi, số phi đao này cũng không thể xem là lợi hại gì, căn bản cũng giống như trò vặt bắn ná
Đi qua rừng bụi kia, vậy mà ở đây lại chẳng có gì cả, nhưng khi ngước mắt xuống
Dưới chân lại là một vũng máu lớn, vũng máu này còn bị kéo lê đi.
Như thể có thứ gì đó vừa bị thương tích, vệt máu kéo lê khắp trên đất
Để điều tra thêm tung tích, họ quyết định đi theo vệt máu ấy.
Nhưng kia đi được một đoạn, đột nhiên Cao Ưu bèn cúi xuống nhặt lấy một chiếc phi đao giống ban nãy đang rơi trên cỏ, ánh mắt và biểu cảm bỗng biết sắc hẳn đi
Cả Nhan Khiết và La Thanh cũng đột nhiên thay đổi nét mặt, khiến Tiêu Vương không khỏi khó hiểu bèn hỏi
"Chiếc phi đao này làm sao? Có manh mối gì à?" - Tiêu Vương
Im lặng một lúc, Cao Ưu cuối cùng cũng chịu cất tiếng đáp lời hắn
"Ban nãy ở Bạch phủ, ngươi còn nhớ thi thể đồng môn kia chứ?"
"Ta hiển nhiên nhớ rồi!" - Tiêu Vương
Tiêu Vương nghiêng đầu khó hiểu, không lẽ phi đao này có liên quan.
Phải chăng người đó chết vì chiếc phi đao này?
Không đúng, Tiêu Vương xem qua thì ngoài bị mất toàn bộ ngoại bì, thì vở thể làm gì có vết thương xuyên nào đây chứ
Cao Ưu bèn cầm chiếc phi đao đó cho Tiêu Vương xem qua, nhìn qua chiếc phi đao này, xem ra cũng không phải loại dễ làm gì.
Cao Ưu bèn cất tiếng nói
"Chiếc phi đao này, chỉ có một người duy nhất sử dụng! Bởi vì chỉ có người đó rèn ra nó!"
"Nhưng người đó, chính là đồng môn đã chết ở Bạch phủ kia!"
Nghe đến đây, quả thật có gì đó không đúng rồi.
Quả thật là rất không đúng luôn cơ
Còn đang suy suy nghĩ nghĩ, đột nhiên từ vang đến tiếng xì xì của cây cỏ nhưng có ai đó đang lách mình chạy đến đây
Cả bốn người đều giữ kiếm phòng bị mà chờ đợi "thứ kia" xuất hiện
Âm thanh kia càng lớn thêm
Đối phương ngày càng đến gần hơn chỗ bọn họ
Và..
Từ sau hàng cây rậm rạp, một thân ảnh bạch y kim lam đột nhiên bước ra, trên lưng còn đang cõng một thân ảnh nhỏ bé, cả hai đều dính đầy máu đổ loang lổ cả y phục
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Vương đột nhiên thu kiếm, ngay lập tức chạy lại đỡ lấy
"Mạc Lang sư huynh, Lam Tuyên Cơ bị sao thế này?"
Hóa ra, nam nhân bạch y kim lam kia