Nghe rõ những lời của "Lâm huynh", cả năm con người rơi vào tình thế hoàn toàn bất động, tay chỉ có thể giữ chặt kiếm phòng ngự mà chẳng thể di chuyển
Tuy vậy, dường như chỉ mới xác định được dưới mặt đất nơi mà họ đang đứng dường như đã có "thứ gì đó" ở bên dưới và cả nằm người hoàn toàn không thể thông linh được với nhau
Những dữ kiện còn lại dường như chỉ còn có mỗi Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ biết được, nhưng thời khắc này cũng chẳng thể có thời gian bàn tính nữa rồi
Tuy vậy, chỉ có thể âm thầm mưu tín riêng trước, có cơ hội mới có thể cùng bàn bạc
Hơn nữa, khi nãy đã mấy phần nghe được "Lâm huynh" kia loáng thoáng nói vài câu có điểm mấu chốt
"Bọn ta" ở đâu xem ra không chỉ nói riêng gã với "thứ gì đó" đâu nhỉ?
Hơn nữa, gã muốn "tấm da" của cả họ.
Lời nói này khiến Tiêu Vương đã có thể kết luận được những nghi vấn ban đầu của hắn rồi
Nhưng hiện tại, không phải là lúc để nói chuyện này cho họ biết được rồi
Dù đã hoàn toàn giữ vững mọi tư thế nguyên trạng để "thứ bên dưới" không phải đột nhiên "thức giấc"
Tuy nhiên, vị "Lâm huynh" kia cũng chẳng chịu để yên mọi chuyện được đâu
Gã lẳng lặng bước đến, còn vênh mặt đắc ý nhìn năm con người đang đứng bất động trừng mắt với gã
Đột nhiên, gã bèn rút trong tay áo ra một mũi phi đao.
Nhanh như cắt phóng bay vút đến như gió hướng đến cả năm người, trực diện trước mắt lại chính là Tiêu Vương
Trong tình thế lúc này, tuyệt lại không được phép di chuyển nhiều.
Chỉ có thể khéo léo lách mình né tránh, nhưng lại hết lần này đến lần khác, gã cứ liên tục cố ý phóng phi đao về Tiêu Vương, cứ kéo dài trò mèo vờn chuột này
Xem ra chơi một lúc lâu gã cũng đã phát chán, trực tiếp rút ra một loạt phi đao phóng một lượt nhue cuồng phong bay vút đến
Với số lượng này, xem ra không còn có thể lách mình né được nữa.
Trực tiếp rút kiếm cầm trên tay, vung kiếm đỡ đòn
"Nhanh lên nhanh lên đi mà!"
Trước tình thế trước mắt cứ kéo dài, cũng không biết gã "Lâm huynh" kia có tận bao nhiêu là phi đao nữa
Cơ mà La Thanh và Cao Ưu tay ngự kiếm đỡ đòn lại thoáng nghe được vài tiền lẩm ba lẩm bẩm trong miệng của Tiêu Vương có vẻ rất hối thúc
Chỉ khẽ đưa mắt nhìn về sau, Lam Tuyên Cơ nãy giờ cố ý bảo Mạc Lang đứng đó che lại có nàng, hóa ra không phải là che chắn vì nàng run sợ, mà là che chắn cho nàng đã cố gắng thăm dò gì đó
Lam Tuyên Cơ thuận thế Mạc Lang đã đứng cao che mình, nàng cúi người ngồi xổm xuống mặt đất đổ đầy lá khô đẫm cả lầy kia, khẽ đặt tay xuống mặt đất mà nhắm mắt lại tập trung dò la thứ gì đó
Có phải nàng ta muốn thăm dò "thứ bên dưới chân" này hay không?
"Các ngươi cũng trụ giỏi thật đấy, vậy mà nó vẫn chưa thức cơ!"
Gã cười tà nhìn một lượt mà giễu cợt, đột nhiên lại khẽ nhướng mày mà nhẹ nhàng cúi người nhìn thẳng một mạch rồi lại dùng điệu cười quái dị kia mà cất tiếng nói
"Ơ kìa, Lam tiểu muội đâu rồi nhỉ? Không lý nào muội lại thấp đến nổi ta không nhìn thấy đúng không?"
"Hay là, muội đang tìm thứ gì thế?"
Lời nói nói thật sự mang đến một đợt lạnh rợn cả sống lưng thổi qua, Lam Tuyên Cơ dường như đang tập trung xuất thần bất ngờ bị gọi trở lại khiến nàng ta đột nhiên đờ đẫn ra
Lam Tuyên Cơ nhanh nhảu đột nhiên ngay lúc này lại dường như không biết nên làm gì cả, nàng cũng không thể đứng lên được
Trước sự thất thần, đột nhiên từ bên dưới mặt đất có thứ gì đó như không đột nhiên vút qua cánh tay nàng
Bàn tay đang áp trên mặt đất thăm dò đột nhiên bị quấn siết chặt tay lại, Lam Tuyên Cơ trước tình thế này có chút hoảng
Mạc Lang quay đầu, nhìn thấy Lam Tuyên Cơ rơi vào thế bất lực liền vội bắt lấy nàng giữ lại, tay rút ra một lá phù chú phi xuống sợi tơ mỏng vừa thình lình xuất hiện quấn lấy tay Lam Tuyên Cơ kia
Nhưng vì đột nhiên lại bất bình tĩnh, cúi quay người này cũng với màn chấn động tơ pháp cũng tạo niên tiếng động không nhỏ khi mặt đất đẫn lầy ma sát cùng tiếng giày dẫm qua lá vụn
"Đừng di chuyển nữa!"
Lam Tuyên Cơ vừa được giải vay nhưng nàng đột nhiên lại quát lên một tiếng
Nhưng sau tiếng quát kia, Lam Tuyên Cơ vẫn một mực ôm chặt cánh tay của Mạc Lang, lời nói đột nhiên có chút biến sắc là thẫn thờ ra
"Nó..
vừa động đậy! Nó thức giấc rồi!"
Trước sự khẳng định cùng ngữ điệu của Lam Tuyên Cơ, dường như "thứ gì đó" ở bên dưới chân bọn họ không phải sinh vật gì đó có thể xem nhẹ được nữa
Trái lại thì với tên "Lâm huynh" kia, hắn lại cảm thấy rất thích thú mà cười một trận lớn
"Sao đã Lam tiểu muội, muội nghe thấy nó sao? Nói xem nó đã nói gì với muội nào?"
Nghe được lời hỏi của gã, bốn người còn lại không khỏi đăm chiêu suy nghĩ, đặc biệt chính là Tiêu Vương
Vì hắn căn bản cùng Lam Tuyên Cơ sinh dưỡng lớn lên, cũng không rõ được là nàng đã nghe được những lời gì lại khiến nàng thành ra thất thần như vậy nữa
Ngay lúc Tiêu Vương lơ đãng, gả "Lâm huynh" kia ngay lập tức tập kích, trên tay vèo đến một phát một trận mưa tiêu, phi đao bay vút tứ tung
Hoàn toàn không đỡ được toàn bộ chỉ trong một khoảnh khắc, né bên này lại phải tránh bên kia, Tiêu Vương vương mắt, một chiếc phi đao nhanh vút bay trực diện đến hắn
"Tiêu Vương!"
Chỉ trong một khắc ngắn ngủi đó, Lam Tuyên Cơ đột nhiên lại trấn tỉnh mà bật tay bung phiến, cầm Nhu Sắc quạt mạnh như một trận cuồng phong thổi bùng số phi đao đến lần lượt bật về phía gã kia
"Chết tiệt, nha đầu ngươi tinh thần cũng vững lắm!"
Gã đưa tay chạm lấy mặt mình, vết xước phi đao vụt qua tạo nên một vệt xước nhỏ trên má, tuy vậy cũng chẳng chảy một chút máu nào
Bởi lẽ, đó cũng chỉ là một lớp da người mà thôi.
Gã mắng một tiếng, nhưng chỉ vài vết xước nhỏ, chẳng hiểu sao lại đột nhiên ôm lấy đầu
Khi tất cả còn đang nghi hoặc, gã đột nhiên lại cười phá lên như điên dại, ánh mắt đằng