"Muội làm sao đấy?"
Mạc Lang bước vào phòng trọ khách điếm, lại thấy Lam Tuyên Cơ ngồi đó vẻ mặt lại bất mãn củng cực
Lam Tuyên Cơ nhìn thấy Mạc Lang tay cầm bánh đưa nàng, liền không chần chừ cho bánh vào miệng ăn hết rồi mới nói
"Tên tiểu tử ngốc kia, vừa trị thương xong lại không ngồi yên, chạy đâu mất rồi!" - Lam Tuyên Cơ hì hục miệng vừa ăn vừa trách
"Đệ ấy chỉ tinh nghịch thôi, muội cũng không phải quá lo lắng!" - Mạc Lang
"Huynh là con một, sao hiểu cảm giác của muội!" - Lam Tuyên Cơ
Mạc Lang đương nhiên nói lý không lại Lam Tuyên Cơ, chỉ có thể dùng đồ ăn dụ dỗ nàng hạ hỏa mà thôi
"Có mà Cao Ưu và Lưu Ly cũng xuống thành rồi, có thể họ đi chung chăng?" - Mạc Lang
"Nói đến thành mới nhớ.."
Lam Tuyên Cơ đột nhiên hạ giọng nhưng vẫn với tay ăn hết số bánh kia rồi mới trừng mắt đanh thép
"Chẳng phải huynh bảo chúng ta ở Thành Lăng Cô sao? Sao mới đi có một cánh rừng đã sang tận Thành Vân Châu rồi hả?"
Mạc Lang ngơ ra trước nàng, y khẽ nghiêng đầu nghi hoặc một lúc rồi bèn hỏi lại
"Vậy là khi ấy muội bảo với Tiêu Vương là chúng ta ở Thành Lăng Cô?"
Trước câu hỏi đó của Mạc Lang, Lam Tuyên Cơ bèn chỉ biết gật đầu, Mạc Lang bèn thở dài
"Đúng thật là chúng ta ở Thành Lăng Cô, nhưng cánh rừng đó nối thẳng đến Thành Vân Châu đấy! Muội nói thế thì chẳng phải đệ ấy phải băng qua một hành lộ gần mười dặm mới đến rồi còn phải vòng lại vào rừng đấy à!"
"..."
Lam Tuyên Cơ ngẫm nghĩ lại một lúc, bèn vỗ tay vào trán bất lực
"Rốt cuộc là tên nào đã phân chia thành đô cái kiểu nhảm nhí đó vậy hả?"
"Và Tiêu Vương một tên luôn luôn mù đường đang tự mình lêu lổng trong thành, lát nữa muội lại phải vác chân đi tìm!"
Ngồi xem Lam Tuyên Cơ lại ngao ngán thầm mắng người, Mạc Lang bèn đặt túi bánh xuống bàn cho nàng ta, lấp đầy cái bụng đói thì đằng nào nàng ta cũng sẽ vui ngay ấy mà
"Ta cũng không thấy Tịnh Thanh Thượng Tiên đâu, chắc là đi cùng đệ ấy rồi!" - Mạc Lang
"Ể..
Khụ..
khụ.."
Lam Tuyên Cơ định nói gì đó lại gấp đến sặc họ một tràn, Mạc Lang bèn chạy mang nước cho nàng ta
"Cả một túi lớn như vậy, ta cũng đâu có giành ăn với muội! Ăn từ tốn nào!"
Mạc Lang khẽ vuốt vuốt lưng nàng, Lam Tuyên Cơ sở dĩ cũng vì sốc với sặc, nuốt hết xuống bụng, nàng ta bèn trố mắt hỏi
"Tịnh Thanh Thượng Tiên không phải là đi rồi sao? Ngài ấy còn cùng Tiêu Vương xuống thành?" - Lam Tuyên Cơ
"Ta nghĩ thế, đằng nào cũng đâu thể một tiểu đệ tử đi lung ta lung tung được, huống hồ Tiêu Vương còn đang bị thương!" - Mạc Lang
Lam Tuyên Cơ nghi hoặc một lúc, nhưng đành thôi nàng đành chọn cách tin lời Mạc Lang, lại tiếp việc ăn uống của mình
Bỗng có tiếng gõ cửa phòng "cốc, cốc", Mạc Lang bèn bước ra mở cửa.
Nữ tử y phục màu tím kia lại là Lưu Ly, Lưu Ly bèn tươi cười chào hỏi, trên tay bèn cầm một chiếc túi thơm nhỏ
"Chào Mạc sư huynh, Lam sư muội! Tuy có hơi chậm trễ, nhưng ban nay Tiêu sư đệ xin ta một chút thuốc đến cho Lam sư muội đây!"
Mạc Lang nhận lấy túi thơm từ Lưu Ly rồi khẽ gật nhẹ đầu, y bèn hỏi thêm
"Cao Ưu và La Thanh đâu rồi?" - Mạc Lang
"Họ á, trở về trước rồi!" - Lưu Ly
Nghe Lưu Ly nói thế, Lam Tuyên đột nhiên bèn nhướng mày hỏi lại
"Về trước rồi á? Sao không nói tiếng nào đã đi rồi!" - Lam Tuyên Cơ
Lưu Ly bèn khẽ cười, rồi khẽ nhẹ nhàng đáp lại Lam Tuyên Cơ và Mạc Lang
"Có chứ có chứ, họ nhờ ta chuyển lời cáo từ thay! La Thanh phải về Cao Lăng báo cáo lại, còn Cao Ưu hắn bảo tiện đường về củng La Thanh luôn!" - Lưu Ly
"Mà kỳ lạ lần này, ta cảm thấy Cao Ưu có vẻ thích thú thế nào ấy!" - Lưu Ly
Nghe Lưu Ly bảo thế, Mạc Lang bèn khẽ cười nhẹ, nghĩ lại dáng vẻ của Cao Ưu khi phối hợp cùng họ, cũng không nhàm gì cả
"Có lẽ lần đầu bắt yêu không dùng pháp lực, nên khiến Cao Ưu cảm thấy thích thú chăng?" - Mạc Lang
"Xem ra chắc chắn là vậy rồi! Mà thôi, muội cũng nên trở về báo cáo, xin cáo từ trước!" - Lưu Ly.
||||| Truyện đề cử: Hạ Thủy Vô Ngấn - Hồi 1: A Sửu |||||
Lưu Ly nói lời cáo từ, chào hỏi xong Mạc Lang khẽ đóng cửa phòng.
Quay đầu nhìn Lam Tuyên Cơ lại đàn bỉu môi nhìn mình
"Hứ, ai cũng cho muội ra rìa, dỗi! Mạc Lang ca ca toàn bàn việc, Tiêu Vương lại đi chơi không rủ muội, muội dỗi!" - Lam Tuyên Cơ
"Ngoan, thoa thuốc rồi chúng ta cùng về, đừng dỗi nữa, ta lại mua thêm quà vặt cho muội!" - Mạc Lang
Xem ra là bị cho ra rìa lại khiến nàng ta dỗi rồi, còn làm gì khác ngoài dỗi dành nàng ta bằng đống quà ăn vặt đây, thế là nàng ta bèn đổi đối tượng hờn dỗi rồi
"Nhắc lại thật làm người ta lo, Tiêu Vương để xem lêu lổng về và vết thương rách thêm một ly là ta nhét đậu vào mồm đệ!"
"Ui, sao lại ngứa tai thế này, không lý nào lại bị Lam Tuyên Cơ mắng nữa chứ?"
Xem như hắn giỏi, Tiêu Vương tự mình đoán được Lam Tuyên Cơ đang mắng hắn, những vờ nghĩ vẫn là vờ nghĩ, lâu lâu xuống núi hắn phải tận hưởng một lúc chứ
Nhưng hắn dường như sắp từ bỏ ý định dạo chơi khắp thành Vân Châu này rồi, vì Mạc Tử Quân cứ im im lặng lặng đi theo sau lưng hắn cơ chứ
Vốn dĩ định lén đi mua rượu, cái con người kia lại cứ đi theo sau, khác nào bỏ lỡ vỡ ý định ban đầu
Không được, quân tử nhất ngôn nói là làm.
Cứ ta đi một bước người tiến một bước thế này dù duy trì một khoảng cách nhất định thì cũng ngột ngạt chết thật
Thế là bước chân của hắn bèn vội bước nhanh hơn, lẫn vào đám đông, lách mình một đoạn liền bỏ xa y, đến bóng dáng cũng chẳng thấy đâu
Tiêu Vương bèn thở phào nhẹ nhõm, dẫu nào y cũng là chỉ đi dạo phố thôi, cũng cần gì đuổi theo hắn
Tiêu Vương bèn tấp vào một tửu lầu, nhưng chân chưa bước vào cửa lại đột nhiên tê cứng, một luồng sát khí lạnh lẽo truyền đến sống lưng, không nghĩ cũng biết là gì
Xem như hắn biết điều, tự mình thu bước chân lại, lui khỏi tửu lầu trước mắt
Tiêu Vương lạnh người quay đầu lại, nhìn nam nhân bạch y trước mặt đang trừng mắt nhìn mình, hắn khẽ rùng mình
Không phải chứ, sư tôn chịu đuổi theo ta đến tận đây?
Mạc Tử Quân không cất lấy một tiếng nào, nhưng Tiêu Vương tự khắc biết y chắc chắn là muốn nói với hắn chính là: Cấm rượu
Xem như đã lường trước lời này của y, Tiêu Vương lại khẽ hì hì nhìn y, bắt đầu mở miệng nói lý
"Sư tôn, đồ nhi mua rượu cơ mà tất nhiên không mang về! Kim Quang Mạc Thị cấm uống rượu, con không mang về, con uống trên đường, không tính là phạm vào gia quy đúng không?"
Xem như tự mình nói ý với y thành công, Tiêu Vương khẽ tự đắc ý cười thầm trong lòng
Nhưng Mạc Tử Quân đột nhiên chạm vào cánh tay của