Mạc Lang sau khi bị phũ phàng một trận, cuối cùng Lam Tuyên Cơ cũng nhận ra y đang đứng đó dang tay chờ không biết bao lâu rồi.
Lam Tuyên Cơ bèn lon ton chạy lại, hí hửng ôm lấy Mạc Lang
"Mạc Lang ca ca, huynh chờ muội sao?"
"Đương nhiên rồi!"
Mạc Lang nhìn Lam Tuyên Cơ mà nhẹ nhàng mỉm cười, rồi đưa tay nhẹ nhàng chỉnh lại nơ tóc bị lệch của nàng, nhìn xem hai người họ có khác gì một đôi uyên ương chứ, thật đáng yêu làm sao
Cơ mà hình như có hai con người không thấy như vậy thì phải, Mạc Lang hướng mắt nhìn đối diện
Ôi ôi ôi, có hai ánh mắt dữ tợn như tia sét hung tàn đang nhắm đến y như thể muốn ăn tươi nuốt sống y thì phải
"Tiểu Cơ, hình như cả hai đệ đệ của muội đều ghét ta nhỉ?"
"Hử?" - Lam Tuyên Cơ nghe Mạc Lang hỏi thế, bèn nhìn theo ánh mắt của y mà quay đầu nhìn
Thay vì hai vẻ mặt tối sầm hung dữ và ánh mắt rực lửa hầm hầm ban nãy cứ nhìn Mạc Lang chằm chằm
Khi Lam Tuyên Cơ quay đầu nhìn, thì cả Tiêu Vương và Triệu Lẫm đều trưng ra hai vẻ mặt không thể nào thân thiện hơn
Nào là hòa nhã, đáng yêu ngút ngàn.
Nhìn xem nhìn xem, có hai đệ đệ thế này không yêu chết mới là lạ nha
"Làm gì có, hai đệ ấy nào có ghét huynh đâu! Huynh yên tâm, ngoài hơi đanh đá thì đệ đệ của muội đều rất hiền lành ngoan ngoãn!"
"À..
Được, huynh tin muội mà!"
Nói tin chắc cũng là cố để mà tin thôi, chứ Mạc Lang nhìn hai cái con người như thể muốn mổ xẻ y ra thì muốn toát cả mồ hôi hột rồi
Chợt Lam Tuyên Cơ nghiêng đầu khẽ thấy Lý Như Lan trên đài đang từng từng đi xuống bèn quay sang nói với Mạc Lang
"Mạc Lang ca ca, huynh chờ muội một chút nha!"
Nói đoạn, Lam Tuyên Cơ bèn quay đầu chạy lon ton lại chỗ ban nãy.
Nhẹ nhàng cõng Lý Tiểu Mai lại lên lưng rồi mang đến chỗ của Lý Như Lan
"Lý sư tỷ, muội trả cục nợ này cho tỷ nè!" - Lam Tuyên Cơ bèn nhẹ nhàng thả Lý Tiểu Mai xuống
Lý Như Lan nhìn thấy Lý Tiểu Mai chân đi lại có chút khó khăn bèn hỏi
"Bị thương?" - Lý Như Lan
"À, chỉ là hơi đau chân một chút thôi!" - Lý Tiểu Mai
"Hở chút đau chân như vậy báo danh Đại hội Tiên Minh làm cái gì? Báo danh thì thôi đi, tại sao lại còn muốn vướng tay chân người khác?" - Lý Như Lan giọng điệu đanh thét
Lý Như Lan tuy mắng vậy nhưng cũng chịu cõng Lý Tiểu Mai lên lưng rồi rời đi trước, vẫn không quên gật đầu xem như lời cảm tạ
Lam Tuyên Cơ cũng nhận lấy, rồi mới lon ton chạy tới bên Mạc Lãng y bèn xem xét trên người nàng có vết thương nào không, thấy không có bèn nhẹ nhõm một đợt
Còn Lam Tuyên Cơ kể lắm thứ chuyện trong Tiên Minh Quan, l cho Mạc Lang nghe, cũng không quên bóc mẽ vị biểu đệ kia của Mạc Lang
"Thế đó thế đó, huynh lựa ai lại lựa người đáng ghét như vậy, đã liên tục chê bai tu vi của muội thì thôi đi, hắn còn là tên vô lương tâm thấy chết không cứu!"
Biểu đệ mình bị bóc mẽ ngay trước mắt, Mạc Lang lại chỉ im lặng nghe lấy nghe để, đợi nàng ta nói xong cũng chỉ khẽ thở dài nắm tay nàng đi vào trong
"Thôi mà đừng giận nữa, biểu đệ của ta vốn là như vậy, nhưng đệ ấy không phải kẻ xấu đâu, huynh dám đảm bảo!"
Ây da, hai con người này cứ ở đó mà "chim chuột" mãi đến xung quanh cũng không thể lơ mắt nổi, người thì ghen ăn tức ở, kẻ thì nghẹn họng một mớ "cẩu lương"
Cũng may sau đó vang đến một hồi chuông lớn, là tiếng chuông tập hợp, Lam Tuyên Cơ phải tập hợp về chỗ của mình
"Mạc Lang ca ca, vậy muội đi trước nh.."
Còn chưa dứt lời chào tạm biệt Mạc Lang, Lam Tuyên Cơ đột nhiên hai bên cánh tay mình bỗng bị nhấc bổng
Hai tên Tiêu Vương và Triệu Lẫm nhìn đến phát tức, không chờ tiếp mà trực tiếp xách nàng đem đi
Mạc Lang nhìn theo không nghĩ cũng đã rõ, còn hoang mang lo nghĩ không biết hai tên nhóc đó có định nhân lúc nào đó xử cho y một trận không đây
"Này, hai đệ làm gì mà lôi lôi kéo kéo vậy chứ?"
Tiêu Vương và Triệu Lẫm sau khi thành công lôi được tỷ tỷ về, cả hai cũng lui về vị trí của mình chờ đọc tên, nhìn hai tên này đồng lượt lườm Mạc Lang mà cứ như sắp bị y cướp mất tỷ tỷ đến nơi rồi vậy
Không lâu, một môn nhân của Cao Lăng La Thị bước lên trung đài.
Ngàn người dưới đài dần dần yên lặng, tập trung tinh thần nghe tuyên đọc
Dựa theo danh sách, cũng đọc tên từ một trăm trở lại đã là khiêm nhường lắm rồi, vốn dĩ ngoài mười cái tên đầu bảng thì những kẻ xếp sau có mấy ai nhớ tên họ chứ
Đọc đến cái tên thứ năm mươi, lọt vào tai là một cái tên theo thuộc - Lam Tuyên Cơ
Tiêu Vương và Triệu Lẫm lần lượt đưa mắt nhìn nàng, Lam Tuyên Cơ nhận thấy ánh mắt đó bèn nói
"Vẻ mặt gì vậy? Chê à?"
Tiêu Vương lại thở dài lắc đầu nhìn vị tỷ tỷ kia của mình rồi mới nói
"Xin lỗi, là đệ quá đề cao tỷ rồi!"
Tên tiểu tử này, xem có nổi đóa đến nơi không chứ, này chẳng phải là chê nàng tệ sao
"Chúc mừng tỷ vinh hạnh là đệ tử đầu tiên tụt được xuống hạng thứ năm mươi đấy!"
Triệu Lẫm chọc vào thêm một câu khiến Lam Tuyên Cơ trực tiếp á khẩu, Tiêu Vương còn tủm tỉm nhìn cười.
Nuôi chúng đến từng tuổi này vậy mà..
Tức chết mà
Đến một lúc sau lại nghe đến cái tên thứ hai mươi - Triệu Lẫm.
Lam Tuyên Cơ còn muốn lên tiếng chê ghẹo thì trên mặt Triệu Lẫm như thể là hiện rõ cả một câu chính là "Vẫn hơn tỷ ba mươi hạng" đấy
Công kích người này không xong liền quay sang người còn lại, nàng quay sang cái con người đến tên còn chưa được gọi nữa kia
À mà thôi vậy, nhìn hắn đi, mặt ủ rũ đen như đít nồi, môi thì mếu đến nổi muốn rớt xuống đất luôn rồi
Tiêu Vương xúi gục cả đầu, muốn ngẩng đầu lên cũng chẳng dám nữa, hắn sợ như thể chỉ cần ngước mặt lên liền nhìn thấy được vẻ mặt thất vọng của sư tôn vậy
Môn nhân