Tiêu Vương dưới danh nghĩa là huyền môn đệ tử Kim Quang Mạc Thị, lại còn được phong tên trong số mười cái tên đầu bảng, đường đường chính chính đến Cao Lăng dự đại yến
Độ về khoản thừa tiền, thì Cao Lăng La Thị hẳn chỉ đứng sau Kim Quang Mạc Thị mà thôi
Chỉ riêng con đường đất đến đài Cao Lăng dành riêng cho chính khách dài đến hai dặm thôi cũng phải lót bằng lụa vàng chói mắt
Cây cối hai bên sườn đều được cắt tỉa quy củ, treo đầy những bức tranh và phù điêu rực rỡ
Còn đang ở bên ngoài điện, vậy mà Tiêu Vương đã bị chói cho mù mắt chó rồi
Cơ mà hắn đứng đó chỉ phút chốc cũng có thể trở thành tâm điểm chú ý trong mắt những nữ tử xung quanh, còn Tiêu Vương thấy gái đẹp thì không thể ngăn mình nhìn thêm vài cái còn lễ độ cười với họ vài cái
Ai ngờ mấy cô gái kia giống như bị hớp hồn, len lén liếc trộm hắn một cái, rồi lại liên tục nhìn ngại ngùng lảng đi, né tránh ánh mắt hắn
Nhìn điệu bộ thẹn thùng e ngại của họ làm Tiêu Vương cũng muốn trêu chọc vài cái cho vui nữa cơ
"Tên nhóc phong lưu này, coi chừng họ thật sự tưởng đệ đang thích họ đó!"
Chợt bên cạnh phát ra một tiếng nói nhắc nhở, nhưng giọng điệu cũng có vài phần trêu đùa.
Tiêu Vương bèn quay sang nhìn, ây da hóa ra lại là Cao Viễn
"Còn làm đệ tưởng là ai!"
Tiêu Vương bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi, Cao Viễn lại khẽ cười mà nói
"Ha, sao thế, đệ sợ Thượng Tiên sẽ trách mắng đệ vì thói phong lưu này sao?"
"Ai phong lưu chứ, người ta chỉ là chào hỏi thân mật thôi!" - Tiêu Vương bèn vờ lơ lảng mà phủ nhận
"Vậy sao, ta lại thấy hình như mấy vị cô nương kia thật sự là nghĩ đệ thích người ta đó, không chừng lại bắt đệ chịu trách nhiệm đấy! Ây da, đệ thì sướng rồi, mới cười một cái mà vớ được bao nhiêu là mỹ nhân như ý!"
Cao Viễn cái tên không biết là lại suy nghĩ lệch đi đâu nữa rồi, cũng thật là biết chọc đúng chỗ ngứa để trêu mà
"Thôi nha thôi nha, đệ đây không cần cái gọi giai lệ mỹ nhân như hậu cung hoàng đế đâu! Sáng sớm mở mắt lại gặp một cô, đêm về say giấc lại thêm một cô! Làm ơn, đệ đây muốn sống tiếp những tháng ngày tự do tự tại của mình hơn!" - Tiêu Vương
"Đệ không cần mỹ nữ, không lẽ đệ muốn sống một mình cả đời sao? Không được đâu, nhìn xem, nhìn sư tôn của đệ đi! Đã sống hơn mấy trăm vạn năm, lại vẫn là một người cô độc bất nhiễm thất tình lục dục, nhàm chán biết bao!" - Cao Viễn dường như đang cố giúp hắn giác ngộ cuộc đời lại mà dẹp bỏ con đường đi theo sư tôn của hắn
Nhưng Tiêu Vương lại dường như có ý đối nghịch lại, hắn hướng mắt nhìn Mạc Tử Quân vừa đến.
Một thân bạch lam thanh cao băng lãnh biết bao, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn người cũng khiến hắn vô ý tươi cười
"Sư tôn không cô độc, y còn có ta bên cạnh đây mà! Ta là đệ tử của người, sao ta có thể để người cô đơn tịch mịch được chứ!"
Lời này thốt khỏi đầu lưỡi không chút chần chừ, Cao Viễn "giác ngộ" bất thành lại chẳng muốn từ bỏ
Nhưng khi Cao Viễn nhìn thấy Tiêu Vương vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Mạc Tử Quân từ xa, dường như thấy rõ trong ánh mắt của hắn chất chứa rất nhiều điều
Thật có chút giống với lúc trước khi hắn kể về y, nhưng lần này dường như thứ nơi đáy mắt chất chứa lại không hoàn toàn chỉ có thể gói gọn trong hai chữ "tín ngưỡng" được nữa
"Làm sao nữa đấy, đệ sẽ không phong lưu như huynh nói đâu đó!" - Tiêu Vương
"À, thôi thôi cứ cho rằng ta đoán sai đi! Sư tôn của đệ cũng đến rồi, sang đó đi!"
Cao Viễn xua xua một tràn rồi lại quay đi, đúng thật là cái con người khó hiểu mà, cũng chẳng hiểu sao mới gặp hai lần đã cản thấy như thân từ đời nào vậy ý
Ấn tượng ban đầu của Tiêu Vương với người này thì cũng rất oai phong, đằng nào cũng có thể xem là đối thủ nặng ký này nọ đáng để học hỏi
Nhưng đến khi tiếp xúc thì đúng là..
Cạn lời.
Oai phong đâu? Khí thế đâu? Không thấy đâu hết, đây thật sự là một tên có mức độ nhiều chuyện ngang ngửa mấy bà thím trong thôn của hắn vậy
Chậc chậc, nhưng nghĩ lại thì phong cách cũng như chủ đề tán gẫu lại rất hợp ý với Tiêu Vương.
Biết đâu mai này còn có thể sát vai là bằng hữu chí cốt cũng nên
"Sư t.."
Tiêu Vương ngoan ngoãn chạy lại bên cạnh Mạc Tử Quân vừa đến, hai chữ "sư tôn" còn chưa kịp gọi đã vội bị cắt ngang
"Tử Quân, huynh nhìn xem hôm nay Ân nhi muội có đẹp không?"
Đỗ Vân Ân từ đâu lả lướt bước tới, nhu mì cười mỉm chi khoác lấy tay Mạc Tử Quân ung dung thủ thỉ
Đối với Tiêu Vương và đệ tử của nàng ta đi theo dường như là chẳng nhìn thấy vậy
Tiêu Vương nhìn sang nữ đệ tử đi cùng Đỗ Vân Ân đang vẫy vẫy tay với hắn, đây lại là một người quen, là Châu Nhi
Châu Nhi là một trong những đệ tử hắn làm quen đầu tiên sau khi kết thúc đại lễ bái sư hơn mấy tháng trước
Châu Nhi này lại khá thân với Lam Tuyên Cơ nên cũng gặp nhau nói chuyện được đối chút
Hai người họ đối với hành động này dường như phải vờ như không thấy, đằng nào mình cũng là kẻ ngoài lề cơ mà
Còn Đỗ Vân Ân vẫn khoác lấy tay Mạc Tử Quân, còn đang mong chờ câu trả lời khen ngợi vẻ xinh đẹp của mình từ y thì trái lại Mạc Tử Quân chỉ khẽ rút tay lại rồi chỉ nói vỏn vẹn một câu
"Quá phô trương!"
Đỗ Vân Ân thân mặc hoa phục hoa lệ lộng lẫy vô cùng, so với cái gọi là khiêm tốn kiệm cần vốn có của Kim Quang Mạc Thị thì một li cũng không còn
Đỗ Vân Ân có chút bỉu môi, ngoan ngoãn rụt tay lại cúi đầu, dường như là có chút tuổi thân
Tiêu Vương lại thấy, dù vậy thì ít ra cũng nên khen người ta một câu chứ nhỉ.
Đằng nào người ta cũng là một nữ nhân yêu kiều xinh đẹp như vậy cơ mà
Sư tôn của hắn đúng là không biết quý thứ đang có, phí của trời ban mà
Hơn nữa, Kim Quang Mạc Thị giáo dưỡng các đệ tử phải có thói khiêm tốn kiệm cần không phô vẻ sa hoa, nhưng gọi là khiếm tốn ở đây lại cứ như là "không được vả tiền vào mặt người khác" thôi vậy
Vì y phục của Kim Quang Mạc Thị tuy chọn màu bạch lam thanh lịch đơn giản không phải màu vàng kim chói lóa mắt như Cao Lăng La Thị nhưng hầu như chỉ cần nhìn vào đều biết là người có tiền
Đương nhiên, y phục thì chất liệu vải đến hoa văn đường chỉ thuê vào cũng phải nói là chỉnh chu đến mức hoàn hảo
Thật ra riêng với Tiêu Vương thì hắn phát hiện ra nhưng điểm chi tiết này là do hắn rất hay ngắm nghía y phục của Mạc Tử Quân
Hắn là thề chỉ ngắm thôi chứ không ôm không ngửi không mê đâu, chỉ là đủ để soi được độ tỉ mỉ của nó rồi so với y phục của mình mà kết luận là đủ rồi
Cơ mà, môn sinh đệ tử chính là một phần lớn bộ mặt của một giáo phái, từ các ăn mặc đến phong thái đều oahir đoan chính mẫu mực nên dù có tỉ mỉ chi tiết đến hoàn hảo cũng là điều lẽ phải
Hơn nhưng ai ai cũng biết Gia Yên thánh chủ nổi tiếng là một người rất yêu cái đẹp nên nàng ta có điệu đà quá trớn cũng nào có lạ nữa chứ
Dường như thấy Mạc Tử Quân có ý định bước vào, Đỗ Vân Ân lại khẽ đưa bàn tay tới ngang tầm mắt y.
Thấy Mạc Tử Quân nhìn xuống, nàng lại có cử chỉ như nhắc y gì đó
Sau đó, Mạc Tử Quân lại bèn nâng tay đưa đến, Đỗ Vân Ân mới tươi cười đặt tay mình lên tay y rồi cả hai người mới bước vào điện Cao Lăng
Tiêu Vương và Châu Nhi thân là đệ tử thân cận đương nhiên là từng bước đi theo sau họ.
Nhưng ơ kìa, hai người này mối quan hệ giữa họ thường tốt như vậy sao
Tiêu Vương thật sự thấy thật lạ, Mạc Tử Quân như vậy mà lại chịu nắm lấy tay của Đỗ Vân Ân, nhẹ nhàng dìu dắt như vậy ư?
Sự tò mò xem lẫn sự khó chịu kì lạ dồn đến, Tiêu Vương quay sang Châu Nhi, cho rằng có lẽ cô ấy sẽ biết gì đó, nói chuyện thì thầm lại không tiện, Tiêu Vương lại đặt tay lên thái dương mà thông linh tới Châu Nhi
Nhận được yêu cầu thông linh, Châu Nhi cũng không chần chừ chấp nhận ngay
"Có chuyện gì sao, đột nhiên lại thông linh?" - Châu Nhi
"À, thật ra là do Tiêu Vương ta có vài điều không biết nên muốn hỏi Châu cô nương đây!" - Tiêu Vương
"Này, Châu cô nương nào chứ! Tỷ tỷ của ngươi cũng khá thân với ra đó, gọi như vậy ta không thích sẽ không trả lời đâu!" - Châu Nhi vờ dỗi
"Đừng mà, được, ta gọi Châu Nhi, được không?" - Tiêu Vương
"Vậy mới được chứ, hỏi đi!" - Châu Nhi
"Ta muốn hỏi về mối quan hệ giữa sư tôn của ta và Gia Yên thánh chủ! Ta không nghe nói sư tôn thân thiết với ai lắm, nhưng hai người họ dường như có chút khác biệt so với tương tác giữa các thánh chủ khác nhỉ!" - Tiêu Vương
"Ể, Tịnh Thanh Thượng Tiên không nói ngươi biết sao? Cũng đúng, chắc Thượng Tiên sẽ không kể chuyện riêng tư của mình đâu!" - Châu Nhi
"Nhưng sư phụ của ta thì cứ nói về ngài ấy suốt thôi! Sư phụ ta nói, sư phụ ta và Thượng Tiên hai người họ đã hứa hôn từ lâu lắm rồi!" - Châu Nhi
"Mà ngươi biết không, mối hôn sự này được phụ đế của Tịnh Thanh Thượng Tiên là Thiên đế bệ hạ chỉ hôn đấy!" - Châu Nhi
"Nghe qua liền biết đây là hôn ước liên minh tiên tộc không nhỏ rồi!" - Châu Nhi
"À mà còn nữa, sư phụ của còn kể từ nhỏ họ đã biết nhau rồi, sư phụ của ta đã mến mộ ngài ấy từ nhỏ, tương lai thành đôi hai người họ chính là thanh mai trúc mã, uyên ương hòa tâm đó!" - Châu Nhi
"Còn nữa..
Ơ kìa? Đang thông linh với ta cơ mà?"
Châu Nhi đột nhiên ngớ ra, nhìn sang Tiêu Vương lại thấy hắn đã bỏ tay xuống từ khi nào, làm cho Châu Nhi một phen tự biên tự diễn
Nói đến hết lời để nói, nói đến khô luôn cả họng, mặc dù thông linh là không mở miệng nhưng cũng tốn sức chứ bộ
Vậy mà cái tên kia lại thoát thông linh từ bao giờ cũng chẳng thèm nói trước một tiếng
Phải, Tiêu Vương sớm đã hạ tay rời khỏi cuộc trò chuyện thông linh giữa hai người, đó là ngay khoảnh khắc hắn nghe đến hai chữ "hứa hôn"
Lòng Tiêu Vương lúc này phút chốc trở nên nặng nề, khó thở đến cận kề.
Tựa hồ đặt tay lên lòng ngực lại chỉ cảm thấy như bị ép chặt hơn..
Thật khó