Lạ thay, Mạc Lang đã cố tìm mọi cách.
Nhưng xem ra Tiêu Vương là môn sinh duy nhất là người mà Mạc Lang không thể xác định được vị trí tồn tại
Thậm chí Mạc Lang không thể xem xét được quang cảnh dưới vách núi kia
Không thể có điều vô lý này, chỉ có thể là đã có ai đó đã nhúng tay vài việc này
Nhưng ai lại đủ khả năng làm việc này?
Và mục đích của người đó là gì?
"Mạc Lang, đừng cố gắng nữa!" - Mị Tôn thánh chủ
"Sư phụ.."
"Ta biết người làm việc này là ai mà!" - Mị Tôn thánh chủ
"Con chỉ việc tiếp tục việc của mình và chuẩn bị chào đón tiểu sư muội mới là được a!"
Xem ra là Mị Tôn thánh chủ đã chấm phải vị cô nương nào đó rồi a
* * *
Trời đã sáng, Triệu Lẫm và Lam Tuyên Cơ đang trở về vị trí nơi mà họ được đưa đến, đấy chắc chắn là kết giới trở về
Cả hai vẫn rất lo lắng cho Tiêu Vương ngay lúc này, không biết hắn có bị sao không a
"Chúng ta đứng đây đợi hắn đi a!" - Lam Tuyên Cơ
"Còn hẳn một canh giờ! Hắn đã nói thì nhất định sẽ đến mà!" - Triệu Lẫm
Cả hai cứ đứng yên ở vị trí ấy mà chờ đợi Tiêu Vương.
Chỉ ở mỗi một chỗ mà không di chuyển, đương nhiên sẽ dễ dàng dẫn dụ đến "vài" sơn tinh yêu quái rồi
Thế là cả hai phải bận "vận động sáng sớm" mà câu giờ đợi Tiêu Vương trở về
"Tên Tiêu Vương chết tiệt! Hắn sao còn chưa trở lại!"
"Đợi gặp hắn ta nhất định tẩn cho hắn một trận a!"
* * *
"Hắt xì!"
"Sao tự nhiên thấy rợn người vậy nè!"
Tiêu Vương vẫn đang bận "mò đường".
Đang đi thì tự nhiên hắt xì, thêm đó còn cảm thấy rùng mình.
Tự nhiên có linh cảm hết muốn về
* * *
Được một lúc lâu, bên tai chợt vang vang lên vài tiếng nói
[ Thời gian đã đến]
[ Các môn sinh đã hoàn thành nhiệm vụ và trở lại vị trí giao khảo sẽ được chuyển giao trở về đại điện]
[ Nhưng môn sinh khác còn lại thời gian một nén hương để trở về]
[ Khi thời gian kết thúc mà các môn sinh vẫn chưa trở xem như thua cuộc, sẽ được đưa xuống núi]
"Ơ khoan!"
"Vậy không phải là!"
Lời còn chưa dứt, ngay lập tức cả Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm cũng như các môn sinh khác ngay lập tức bất ngờ bị dịch chuyển trở về khu đại điện ban đầu
"Không phải chứ! Còn Tiêu Vương?" - Lam Tuyên Cơ
"Tuyên Cơ, đừng quá lo lắng! Còn thời gian một nén hương, hắn sẽ trở về sớm thôi!" - Triệu Lẫm
* * *
"Ta còn thời gian một nén hương! Chết tiệt! Là hướng nào đây a!"
Tiêu Vương lay hoay tìm đường, bỗng hắn bèn chợt nảy ra một ý tưởng
*Có được tính là gian lận không đây a! *
*Kiếp trước ta được dạy rằng Lục phụ tự linh có tổng thể sáu viên hồn mà liên kết thành! Nếu dùng nó để tìm được vị trí của năm viên còn lại thì tốt rồi! Nhưng liệu được tính vào gian lận thì sao? *
Tuy nghĩ là vậy nhưng Tiêu Vương thật sự không có cách nào khác, đành phải liều một phen thôi
Tiêu Vương đưa viên hồn đan kia ra trước mắt mình.
Tay kia bèn chấp lên môi khẽ lẩm nhẩm đọc chú
Đột ngột viên hồn đan ấy bèn phát ra một ánh tím sáng y như mài sắc đặc trưng vốn có của nó rồi bay lơ lửng giữa không trung
"Tuyệt!"
Tiêu Vương bèn nhanh chân chạy dọc theo hướng di chuyển của viên hồn đan ấy, chỉ mong rằng hắn có thể hoàn thành khảo hạch đúng thời gian mà qua ải
* * *
"Đừng tắt đừng tắt đừng tắt a!" - Lam Tuyên Cơ ngồi hỏm xuống mắt chăm chăm nhìn nén hương kia
Triệu Lẫm thật sự cũng có phần lo chứ, nhưng cậu ta không hề thái quá như Lam Tuyên Cơ một chút nào
Nén hương đã cháy gần một nửa rồi, mà Tiêu Vương vẫn chưa quay lại
Đột nhiên Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm bèn cảm thấy trong tay áo mình có phần rung rung lên lại còn phát ra tia sáng
"Mộc Linh xảy ra gì thế?" - Triệu Lẫm bèn lấy ra viên hồn đan màu xanh lá kia mà thắc mắc
Lam Tuyên Cơ cũng bèn lấy trong tay áo mình ra viên hồn đan mà xanh lam, là Thủy Linh cũng có biểu hiện tương tự
Cả hai nhìn sang bám môn sinh đã vượt ải kia.
Những người đang giữ những viên hồn đan cũng xảy ra điều tương tự
"Triệu Lẫm, ngươi biết chuyện này không?" - Lam Tuyên Cơ
"Ta không chắc, nhưng có vẻ chúng ta muốn liên két lại với nhau?"
"A a!"
Bất chợt nền điện chợt lóe sáng, ánh sáng ấy vụt đi.
Tiêu Vương may thay hắn cuối cùng cũng về kịp rồi, ngay khoảnh khắc đó những viên hồn đan kia cũng trở lại bình thường không còn lóe sáng nữa
"Tiêu Vương!" - Triệu Lẫm
"Về rồi! Lão tử đã bảo mà!" - Tiêu Vương
** Bốp **
Trời một cú đánh đau điếng truyền đến từ sau lưng không kịp đề phòng, lại còn vỗ đi vỗ lại mấy phát
"Tốt tốt! Ngươi chịu quay lại rồi a!"
"A, đau chết ra Lam Tuyên Cơ! Ai lại mừng bằng hữu bằng cách dùng ngự quyền đánh chứ hả!" - Tiêu Vương
"Ta nè! Há há!" - Lam Tuyên Cơ
"Thật là!" - Triệu Lẫm
[ Thời gian đã kết thúc, những người chưa trở về sẽ là xem như thua cuộc]
"Những môn sinh đã vượt qua vui lòng giao lại tất cả hồn đan cho ra!" - Mạc Lang
Các môn sinh cũng bèn nghe theo mà bước đến đưa hết những viên hồn đan thu được lại cho Mạc Lang
Đến cuối cùng là Lam Tuyên Cơ
"Hồn đan của ngươi đâu? Ngươi bảo đội của ngươi có tận ba viên mà?" - Mạc Lang
"Ngươi trả quạt cho ra!" - Lam Tuyên Cơ
Lam Tuyên Cơ đúng là dai thật sự, thử không chiều theo nàng ta xem.
Sạch túi tiền luôn đấy
"Được được, ta cũng đâu giữ làm gì!" - Mạc Lang bèn trai trả lại cho nàng ta
"Tốt tốt, nhưng ngươi còn nợ ta 20 cái bàn thầu đấy há há!" - Lam Tuyên Cơ trả lại viên hồn đan cho hắn rồi tung tăng hớn hở chạy đi mất
"Haizz, ai lại nuôi nổi nha đầu nhà ngươi chứ!"
* * *
"Oát..
Ta buồn ngủ quá a!" - Lam Tuyên Cơ liên tục ngáp ngắn ngáp dài
"Ngươi đã ngủ nhiêu đó còn chưa đã à!" - Triệu Lẫm
"Sau này làm đệ tử Kim Quang Phái thì giờ Mão dậy giờ Hợi nghỉ! Để xem ngươi chịu nổi không!" - Tiêu Vương
"Ứ chịu đâu! Ta về Tịnh Xá ngủ a!" - Lam Tuyên Cơ bèn trở về Tịnh Xá
"Ta cũng về nghỉ vậy! Ngày mai là Đại lễ bái sư rồi a! Để xem, hình như là có 12 môn sinh được nhận vào rồi! Ngày mai là quyết định chọn đệ tử của Ngũ đại thánh chủ, ngươi cũng về nghỉ đi!" - Triệu Lẫm
"Ngươi về trước đi!" - Tiêu Vương
"Được được!" - Triệu Lẫm cũng bèn rời đi
* * *
Tiêu Vương bèn dùng kinh nhảy tót lên rồi, ngồi tựa vào một thân cây đại thụ nào đó gần đấy, lấy tay kê đầu vươn người thoải mái
"Cần gì trở về Tịnh Xá, lão tử thấy hoang dã thế này vẫn tốt a!"
*Kiếp trước ta còn nhớ có lần ta trở về Tịnh Xá lại vô tình gặp y mà! *
Tiêu Vương vẫn nhớ như in nhát kiếm của y lần đó.
Thẳng tay giết chết hắn
Kiếp này Tiêu Vương trọng sinh trở về chỉ mong bản thân nhất định phải báo thù rửa hận minh oan cho chính mình
Mãi suy nghĩ tâm tư mà Tiêu Vương đã thiếp đi từ bao giờ, đêm qua hắn đã không nghỉ ngơi là bao
Cả đêm tìm đường thoát lạc, làm gì còn tâm trí mà nghỉ ngơi
Tiêu Vương cứ thế mà mê man đánh một giấc ngon lành
* * *
"Ưm..
Hể? Ta ngủ đến tận trời sụp tối luôn rồi?" - Tiêu Vương bèn dụi dụi mắt
"Xem ra cây lại êm hơn chăn à?"
"Hả?"
Bất ngờ có tiếng nói khiến Tiêu Vương bèn chưa kịp quay sang đã mất đà ngã về sau, may mà hắn nhanh tay bám lại mà lơ lơ lửng lửng
Người nam nhân đứng bên dưới kia bèn khẽ lắc đầu nhẹ rồi bèn rời đi
"Thật là, hù chết lão tử!"
* * *
Sáng hôm sau, Đại lễ bái sư đã đến, Tiêu Vương có chút phân vân không biết có nên đến
Nhưng chẳng còn cách nào, hắn vẫn phải tham gia đại hội bái sư mà hắn không muốn thấy nhất
Tất cả mọi người quay về trước đại điện Kim Quang, đệ tử mới quỳ theo vị trí chờ tới nghi thức bái sư.
Tiêu Vương vẫn luôn cúi đầu không nói nửa lời
*Xui xẻo, đã trốn đến vậy mà tối qua còn gặp hắn! *
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng chuông, đại lễ bắt đầu, lên đài cao, nghi thức bái sư bắt đầu
Tiêu Vương cùng quỳ với bọn Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm, thêm đó còn có cả bọn người Lý Tiểu Mai nữa cơ chứ
"A Mị, A Vân! Hai muội chọn trước đi!"
Mị Tôn thánh chủ và Gia Yên thánh chủ bèn phẩy tay, nghi thức nhận đồ đệ bắt đầu
Nghi thức cũng rất đơn giản, Kim Quang Phái có một quy chế đặt vòng kim lệnh dành cho các đệ tử, chỉ cần đưa cho ai thì đó chính là đệ tử của mình.
Các trưởng lão hầu như đã không còn nhận đồ đệ nữa, phần lớn những người nhận đồ đệ đều còn khá trẻ
"Ta chọn.."
"Nha đầu kia!" - cả Mị Tôn thánh chủ và Gia Yên thánh chủ nhất thời lại đồng thanh nhau
Lam Tuyên Cơ khẽ ngước lên nhận nhất đến hai hướng tay đưa tới trước mặt kia thì vô cùng kinh ngạc
"Cái..
cái này?"
Lam Tuyên Cơ á khẩu lắp bắp, thật sự cái tình huống nàng không kịp lường trước
Mị Tôn thánh chủ và Gia Yên thánh chủ bèn liếc mắt nhìn nhau mà như đánh chiến cực kì gay gắt
"Tỷ tỷ, có thể nhường muội không a!" - Gia Yên thánh chủ
"Tiếc quá sư muội a! Tỷ không có ý định đó a!" - Mị Tôn thánh chủ
Cả hai người cứ tranh tranh giành giành.
Nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng a
Tất nhiên là vẫn phải để danh tiếng mặt mũi của Kim Quang Phái lên đầu.
Sao lại dám manh động được a
Lam Tuyên Cơ vẫn không nhúc nhích quỳ ở đó, trong lòng rối loạn, nhất thời không biết làm thế nào, bèn khẽ nhỏ giọng
"Tiêu Vương, Triệu Lẫm! Cứu ta đi a!"
"Cứu ngươi kiểu gì bây giờ?" - Triệu Lẫm
"Phải làm sao để không phải mích lòng ai cả a!" - Tiêu Vương
Mị Tôn thánh chủ và Gia Yên thánh chủ đồng loạt đưa mắt nhìn Lam Tuyên Cơ mong chờ quyết định của nàng nhưng lại như thể sắp ăn tươi nuốt nàng đến nơi rồi a
Chợt Mạc Lang bèn bước tới gần Mị Tôn thánh chủ
"Sư