"Cấm chế là những loại cấm thuật hoàn toàn không được phép sử dụng dù là bất kì một ai!" - Lam Tuyên Cơ
"Cấm chế được áp được với khá nhiều loại cổ thuật! Nhưng phổ biến vẫn là những pháp lệnh triệu hồn!" - Lam Tuyên Cơ
"Triệu hồn? Cụ thể là những linh hồn thế nào?" - Tiêu Vương
"Nhưng linh hồn có chấp niệm dương thế không chịu luân hồi! Quá nữa thì có thể là dạ quỷ!" - Lam Tuyên Cơ
"Tuy nhiên đã triệu hồn thì người lập pháp phải trả một cái giá rất đắt! Nhưng củ thể thì ta chẳng biết nữa!" - Lam Tuyên Cơ
"Vậy không lẽ Kim Quang Phái có kẻ nào đó dám to gan triệu hồn?" - Tiêu Vương
"Có cần đi báo cho Trưởng Môn không?" - Lam Tuyên Cơ
"Không!" - Tiêu Vương
"Tại sao?" - Lam Tuyên Cơ
"Nhiêu đây không đủ bằng chứng! Ta nhất định phải tìm được kẻ đó là ai!" - Tiêu Vương bèn gấp bản vẽ lại mà giấu vào áo
*Sao ta lại có cảm giác chuyện này lại rất liên quan đến ta? Có lẽ nào năm đó ở Tuyệt Định Sơn..
rất có thể! *
"Lam Tuyên Cơ! Ngươi có biết gì về thứ gọi là trọng sinh không a?" - Tiêu Vương
"Trọng sinh? Ta biết một chút!" - Lam Tuyên Cơ
"Nói xem!" - Tiêu Vương
"Có hai kiểu ta từng nghe qua, là Đoạt Xá và Hiến Xá!" - Lam Tuyên Cơ
"Đoạt Xá tức là kẻ này chết không yên ổn không cam đoan! Ác khí âm tụ quá nặng, vẫn còn lưu lại chốn dương gian quấy phá! Cướp đoạt thân xác của người sống thành của riêng!" - Lam Tuyên Cơ
"Còn Hiến Xá là một bí thuật mà người còn sống dùng để gọi linh hồn đã khuất trở về! Linh hồn này dù là tốt hay ác dù muốn hay không muốn cũng sẽ đột nhiên sống lại trong cơ thể của kẻ đã triệu hồn!" - Lam Tuyên Cơ
*Ta sao cả hai đều không giống nhỉ? *- Tiêu Vương bèn hoài nghi
"Có một đặc biệt ở đây! Gọi là Kị Xá! Có những trường hợp từng được viết rằng trọng sinh cũng có thể xem như hình thức chiêu hồn! Linh hồn đã khuất ấy sẽ có thể trở về chính cơ thể của bản thân nhưng lại ở một khoảng thời gian khác!" - Lam Tuyên Cơ
"Trường hợp này được xét có thể xem là trùng hợp cũng có thể không!" - Lam Tuyên Cơ
"Là sao?" - Tiêu Vương
"Có thể là người đó đã bị ai đó dụng pháp khiến y sống lại! Cũng có thể xem như điều kì lạ vô tình xảy ra thôi!" - Lam Tuyên Cơ
"Nhưng nếu dụng pháp thì ta chưa từng nghe qua ai có thể làm được! Vì ngoài Đoạt Xá và Hiến Xá thì trước giờ chưa có kẻ nào thành công một thuật Kị Xá cả! Những người đã từng thử qua chẳng ai có kết quả tốt đẹp gì!" - Lam Tuyên Cơ
*Vậy ta xem ra là kẻ may mắn à? *- Tiêu Vương bèn suy tư
"Sao nay ngươi lại hỏi ta về vấn đề này?" - Lam Tuyên Cơ
"À không không, ta chỉ muốn biết thêm nhiều thứ! Đằng nào ta cũng là đại đệ tử huyền môn! Biết nhiều một chút cũng tốt!" - Tiêu Vương
"Ha ha, sao không dùng tài chém gió khi nãy của ngươi a! Ha ha, mà nói thật lúc nãy ta cũng tin ngươi nói thật luôn ấy chứ!" - Lam Tuyên Cơ
"Ngươi dễ lừa thật a! Thôi ta về Thanh Uy Viện đã!" - Tiêu Vương
"Ta cũng về Mị Đằng Viện với sư phụ!"
* * *
Thanh Uy Viện..
"Sư tôn?"
*Không có ở đây? Tốt rồi! Phải giấu cái này đi mới được! *
Tiêu Vương chạy tới chạy lui, lật đật qua lại, tìm chỗ nào đó để giấu bản vẽ kia đi
Không có, không có, sao ở đâu cũng không có
Sao không chỗ nào để giấu đồ hết a
Ngoại trừ tĩnh thất và phòng ngủ, phòng nào cũng bị Tiêu Vương hắn bới tung mấy lần
Lạch cạch, lạch cạch, Mạc Tử Quân bị quấy rầy, đi ra khỏi phòng từ sau Tiêu Vương bất cất tiếng hỏi
"Đang tìm gì?"
"Sư..
sư tôn, con!" - Tiêu Vương bèn lắp ba lắp bắp, tay vội giấu lại bản vẽ kia vào áo mình
"Con đang giấu gì?"
"Đồ nhi không có a!"
"Thế con đang làm gì?"
Nhận thấy giọng điệu trầm mặc của Mạc Tử Quân, Tiêu Vương có phần khá lo lắng bèn lắp bắp trả lời
"Đ..
đồ nhi chỉ đang định đến Chế Linh Viện nhận kiếm thôi a!" - Tiêu Vương khẽ lùi lùi
"Xin phép sư tôn, vậy đồ nhi đi trước a!" - Tiêu Vương bèn từ từ lui người về phía cửa
Mạc Tử Quân bèn bước đến trước mắt Tiêu Vương như thể chặn lại bước chân của hắn
"Sư..
tôn?"
"Con có đặt kiếm à?"
*Sư tôn? Đừng nói là người rảnh đến nổi danh sách rèn kiếm cũng kiểm tra qua đấy chứ? *
Tiêu Vương khẽ gãi gãi đầu gượng gạo suy nghĩ không biết nên trả lời y thế nào
Mạc Tử Quân vẫn im lặng mà chăm chăm nhìn Tiêu Vương hắn đang rối ren
Tiêu Vương bèn cúi đầu, hắn biết y rất ghét những kẻ nói dối.
Và hiển nhiên là Tiêu Vương hắn không muốn bị phạt đâu a
* * *?
Bỗng nhiên Tiêu Vương lại nhận thấy một cảm giác ấm áp đến kì lạ.
Mạc Tử Quân không trách phạt hắn, trái lại y lại khẽ xoa đầu Tiêu Vương rồi cứ thế rời khỏi
Để lại Tiêu Vương đầu ngơ ngác khó hiểu, dù y là một người điềm tĩnh lạnh lùng.
Nhưng không lẽ lại không trách phạt đệ tử sai phạm sao a
"Sư tôn?"
* * *
*Sư tôn không phạt gì ta à? *
*Lạ nhỉ? Mặc dù kiếp trước cũng chưa từng bị y phạt nặng gì! Vì nói là đồ đệ của y nhưng ta kiếp trước còn chẳng dám đến gần y! Cứ thế chuyên tâm cố gắng rèn luyện để y hài lòng là được! *
*Biết sẽ thế này thì kiếp trước nên ăn không ngồi rồi cho khỏe cái tấm thân này! *
*Ây da, sao kiếp trước lão tử lại ngu thế này a! *
"Làm gì mà ngơ ngơ ngác ngác ở đây vậy?" - Lam Tuyên Cơ
"Không lấy kiếm à?" - Triệu Lẫm
"Ta quên đặt kiếm! Trễ hạn rồi a!" - Tiêu Vương
*Kiếp trước ta còn tức tốc đến đặt kiếm đầu tiên nữa cơ! Vậy mà lần này lại sơ ý! Tức chết mà! *- Tiêu Vương thầm mắng mình
"Không sao, ta cũng đâu có đặt kiếm a!" - Lam Tuyên Cơ
"Vì ngươi không biết dùng!" - Tiêu Vương và Triệu Lẫm ngay lập tức đồng thanh
"-_-" - Lam Tuyên Cơ
"Tức chết với hai tên các ngươi!" - Lam Tuyên Cơ
* * *
"Ba ngươi ở đây tụ tập cái gì? Còn không mau tập luyện! Các ngươi nghĩ mình là đệ tử của thánh chủ thì đã giỏi rồi phải không!" - lão sư bèn cáu gắt quát mắng
"Dạ không ạ!"
* * *
Mị Đằng Viện..
"Hử? Tiểu Cơ? Sao con không luyện tập cùng sư huynh?"
Mị Tôn thánh chủ thấy Lam Tuyên Cơ chỉ ngồi tay chống cằm chân đung đưa có vẻ buồn chán
"Đồ nhi không dùng được kiếm ạ! Sắp đến đợt thi ngự kiếm rồi mà con.."
"Thế nên con chán nản sao?"
"Con không dám đâu a!"
"Tiểu Cơ, sư phụ bảo con này! Tuy Kim Quang Phái mọi đệ tử luôn phải thuần phục kiếm pháp! Nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ chứ a!"
"Ngoại lệ ạ?"
Lam Tuyên Cơ ánh mắt bèn tò mò nhìn Mị Tôn thánh chủ, người liền bước ra trước mắt nàng
"Sư phụ của con cũng không giỏi kiếm pháp đâu a!"
"Hể?" - Lam Tuyên Cơ không khỏi bất ngờ
"Nhưng thay vào đấy, ta tự tạo nên một thế mạnh của riêng ta!"
Mị Tôn thánh chủ dứt lời, tay người liền lập tức vung roi với nhưng động tác vừa mạnh mẽ lại vừa nhẹ nhàng uyển chuyển như một điệu múa Tây Lương
*Đẹp quá a! *
Lam Tuyên Cơ trố mắt ngắm nhìn từng động tác bắt mắt tuyệt đẹp kia.
Ngần mắt chẳng hiểu sao lại đỏ hoe, đọng lại những hàng lệ
"Tiểu Cơ?"
Mị Tôn thánh chủ nhận thấy điều đó từ Lam Tuyên Cơ bèn có chút làm lạ bèn bước đến khẽ vỗ về Lam Tuyên Cơ
"Hức.."
"Sao con lại khóc? Sư phụ nghe qua Lam