Gần như ngay lập tức, liền có người vọt vào phòng phát sóng của cậu.
"A a a a ! Giang đại lão cuối cùng cũng tiến vào phó bản rồi!"
"Good guy, tôi gần như nghĩ rằng cậu ấy đã bị loại bỏ luôn rồi!"
"Đó tất nhiên là không có khả năng. Tôi đặc biệt quan tâm đến học trưởng Giang Tứ a!"
"Mẹ kiếp, tôi lần đầu tiên thấy phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi tới vậy đó, ai là chủ phòng phát sóng này vậy? Tôi ngẫu nhiên tiếng vào thôi"
" Xin chúc mừng, cậu đã tìm thấy kho báu! Đây là Giang Tứ top 1 trong bảng xếp hạng thành phố Bắc Thành của chúng tôi! Giang đại lão! Cậu ấy thống trị top 3 bảng tích phân!"
"Tuyệt tới vậy? Thật hay giả?"
"Anh bạn tốt, không phải chỉ là một học sinh cấp ba thôi sao? Cậu ta có thể giỏi tới vậy à? Không phải là do cậu ta lớn lên soái nên thổi phồng đi?"
"Tôi hai ngày trước có vào phòng phát sóng của một minh tinh, đều là tận thế, một đám fan não tàn còn khoác lác tân bốc người đó tận trời, làm tui tưởng người đó là đạo lão, kết cục tiến vào phó bản chưa được mười phút đã bị loại bỏ, thật mẹ nó không nói nên lời. "
Đang thảo luận. Đã bị một màng trước mắt làm sợ ngây người.
"Fuck ?! Red game ?!"
"Má ơi, trong ba ngày nay tôi đã xem hàng chục cái phát sóng trực. Đây là lần đầu tiên tôi thấy phó bản màu đỏ đó!"
"Tôi từng xem nó một lần. Một đám tiểu quỷ không biết tốt xấu, chạy đến thách thức, kết quả toàn quân bị diệt sạch, cái chết cực kỳ khủng khiếp! "
" Tôi, tôi, tôi, tôi! Đây là thế giới của đại lão sao?! Thật quá kích thích! "
" Đại lão chính là tính trực tiếp đứng đầu bảng xếp hạng quốc gia sao? ! ”
Quang Cầu lúc này cũng chấn động không kém!
Ngọa tào, một phần tư xác suất, đúng là sợ cái gì liền xuất hiện cái đó, Giang Tứ ngẫu nhiên lần đầu tiên đã đụng phải phó bản cao cấp nhất thời điểm hiện giờ, con mẹ nó cậu ta nhất định là người Châu Phi mà!*
*[Ý tác giả ở đây là: Châu Phi = đen = xui xẻo]
Nó nhanh chóng nhìn xung quanh: "Đây là nơi nào? Biệt thự?"
Trong thế giới phó bản này, bầu trời đã tối, chỉ còn lại hai ngọn đèn đường đang sáng. Trước mắt cậu là một ngôi biệt thự phong cách phương Tây hai tầng, tường ngoài màu trắng xám, mái ngói đỏ sẫm, xung quanh là tường và hoa viên, chiếm một diện tích khá lớn.
Căn biệt thự thoạt nhìn đã rất nhiều tuổi, tường đã hỏng, hoa viên cỏ dại mọc um tùm, tường và cửa đều bám đầy bụi, ngay cả chụp đèn đường bên cạnh cũng phủ một lớp bụi dày, ánh đèn phát ra xám xịt. .
Nhưng mà, Giang Tứ Giang Tứ để ý thấy tay nắm cửa tương đối sạch sẽ, trên thảm lại có một vài dấu chân không quá rõ ràng.
Có ai đó đã đi vào? Là người hay là quỷ?
Trong khi quan sát xung quanh, Quang Cầu nhanh chóng tìm kiếm thông tin liên quan trong trí nhớ của mình, hy vọng tìm thấy một phó bản đáp ứng được các điều kiện này.
Đang tìm kiếm, nó đột nhiên cảm thấy một đạo ánh mắt, Giang Tứ đang nhìn chằm chằm vào nó, không có cảm xúc gì mà cười một tiếng, giọng nói vang lên:. "Hừ, dám làm loạn, tao sẽ giết ngươi"
Phó bản cấp độ đỏ mà ngươi còn dám điên cuồng như vậy? !
Quang Cầu nhỏ giọng bb: “ kỳ thật ta đã nói rồi, trừ khi ngươi chết, nếu không ta cũng sẽ không chết.”
Hai ngày nay, Giang Tứ đã dùng rất nhiều biện pháp như dao găm, phóng hỏa vv, loại phương thức nào cũng từng thử qua, nhưng không có kết quả.
Quang Cầu thật sự là một loại tồn tại rất kì lạ. Nói nó không có thực thể đi, nó lại không thể trực tiếp xuyên qua tường, nhưng lại có thể chạm vào các vật thể. Nói nó có thực thể đi, nhưng nếu nó có thực thể, thì làm sao có thể tùy thời điểm mà xuất hiện bên cạnh Giang Tứ và chỉ có Giang Tứ mới có thể đụng vào?.
Bất quá, mặc dù không giết được nó, nhưng những phương thức khủng bố này cũng đủ khiến Quang Cầu sợ hãi, trốn vào trong góc khóc huhu.
Nó chắc chắn, cái kẻ điên này hiện tại chỉ là vẫn chưa tìm được phương pháp, một ngày nào đó rồi sẽ biết được điểm yếu của nó, nhất định sẽ giết nó không thương tiếc!
“Nga, vậy thì… giết cứu tinh dự phòng trước đi.” Đầu óc Giang Tứ quay nhanh: “Tuy rằng không chết được nhưng cũng không cứu được thế giới. Từ nay về sau ngươi sẽ là một cái Đèn Lồng Béo vô dụng.”
Quang Cầu: "Ngươi đánh không lại Lục Vọng!"
“Đúng vậy, nểu đánh trực diện tao sẽ đánh không lại anh ta, nhưng tôi có thể đụ anh ta.” Nụ cười của Giang Tứ càng rạng rỡ, đầu ngón tay mảnh khảnh gõ gõ cầm, nhẹ giọng nói: “Anh ta… có vẻ thích khuôn mặt của tao, ngươi nói tao có nên đi quyến rũ anh ta, sau đó đẩy anh ta xuống cầu thang? Hay trong phó bản, mượn tay quỷ quái để đưa anh ta vào chỗ chết? "
Quang Cầu :? ? ?
Nó chưa bao giờ thấy người nào trơ trẽn như vậy!
Cái gì mà thích ngươi! ? Mọi người đều có thể nói rằng Lục Vọng ghét ngươi đến chết, không đánh chết ngươi là vì anh ta là người tốt? Được không!!
“Cho nên ngươi…”
Quang Cầu: “A, a, ta sai rồi, ta sẽ không làm loạn, ta không hư, bảo đảm không quấy phá, Giang ba ba, ta quỳ trước ngài!”
“Chỉ cần ngài làm ơn đừng tìm đường chết, Làm ơn! ”
Nó đường đường là một tuyệt thế bàn tay vàng, thế mà bây giờ lại phải quỳ xuống khóc lóc xin tha!
Lúc này, Lục cứu tinh dự phòng ở cách đó cả km hắt hơi một cái.
Nửa ngày trước, anh thấy thời gian tồn tại của mình đang sắp hết, gặp một vài thanh niên muốn vào phó bản màu xám trong một đội trên đường, nên anh đi cùng với họ.
Sau khi ép chết Boss, thuật tiện hỏi một chút đường đi đến Hải Thành, mới nhận ra hai ngày nay mình đã đi sai đường.
Chết tiệt, nó hoàn toàn ngược lại với hướng mà tên điên nhỏ kia đã chỉ.
Nói đó chỉ là trùng hợp? Không có kẻ ngu nào tin điều đó!
"Cái kia ......" bên cạnh có một cô gái đi tới, đỏ mặt nhỏ giọng nói:? "Đại ca, hay là anh cùng chúng tôi về sau cùng nhau tổ đội đi, anh thật sự rất lợi hại a!? Vừa rồi nếu không có anh, chúng tôi đã.... ”
Cô khẩn trương, khó khăn mà thổi ra cái rắm cầu vồng*, lại phát hiện nam nhân căn bản dường như hoàn toàn không nghe thấy.
*[Lời khen ngợi]
"Lục Vọng, anh ..."
Không biết đang suy nghĩ gì, trên khuôn mặt tuấn tú kia không có chút biểu tình, cũng không nói lời nào, nhưng không khí quanh người đã trở nên đen kịt, hai mắt lạnh băng.
Nó như thể đang muốn giết ai đó, một luồng sát khí khiến người ta sợ hãi.
Cô gái sợ đến mức tưởng mình đã nói sai cái gì đó, ngậm miệng lại, ngây ngốc nhìn Lục Vọng.
Không ngờ sau vài giây, tâm trạng tức giận của Lục Vọng đột nhiên dịu đi, từ khóe miệng lạnh lùng phát ra một tia hứng thú.
“Ô uế.”
Nhưng nụ cười vừa lóe lên, liền đã khôi phục ngữ khí lạnh lùng như cũ, xoay người rời đi.
Lưu lại cô gái đang bị đọa ngẫn ra, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, ánh mắt đầy sao.
Ôi, đẹp trai quá!
Trên đường, Lục Vọng nghĩ tới con rối nhỏ kia, liền cầm lên tay xem xét.
『 mỹ diễm kiều thê ( hi hữu ) 』.
Đây là một con rối tân nương nhỏ mặc hỉ phục với khăn voan màu đỏ, sau khi cởi khăn voan ra có
thể nhìn thấy khuôn mặt của Giang Tứ, sau khi bị thu nhỏ thành bản chibi, đáng yêu đến bạo.
Đôi mắt một mí, lông mày cong thành hình tử vi ngược, miệng chúm chím, đặc biệt là nốt ruồi son đỏ ở khóe mắt trông rất diễm lệ, chỉ là bộ dáng thập phần nhu nhược đáng thương.
Phi thường phù hợp với hài chữ "kiều thê"
Nếu tên điên nhỏ đó có biểu cảm khuôn mặt như con rối này ... thì sẽ là cái bộ dáng gì?
Lục Vọng giật mình, trên đầu rối gỗ nhỏ phóng ra thứ ánh sáng giống như máy chiếu, người xuất hiện trong màn hình chính là Giang Tứ.
Thiếu niên vẫn mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng sạch sẽ, gọn gàng. Loại đồng phục học sinh cũ của Viêm Quốc này nhiều người bận lên như cái bao tải, nhưng nó lại trông giống như một thứ thời trang có tên tuổi trên người cậu, chiếc áo sơ mi trắng bên trong rất bắt mắt.
Đúng là vẻ đẹp 360 độ không góc chết.
“Tên điên nhỏ?”
Giang Tứ không có đáp lại, tựa hồ không có nghe thấy được hắn.
Theo dõi từ xa? Có vẻ như đây là kỹ năng ẩn được đề cập trên con rối.
Lục Vọng không có hứng thú tự tiện rình coi người khác, nheo mắt định tắc nó, nhưng tình cờ nghe được mấy người chơi bên trong đang bàn luận về Giang Tứ
"Fuck, con mẹ nó, thực sự là màu đỏ! Phó bản màu đỏ!? Má ơi, là cái miệng quạ của ai? Chúng ta xong rồi! Ể, người đó là ... Giang Tứ?! Mẹ kiếp, thực sự là cậu ta!"
"Giang Tứ? Ah, ngày đầu tiên đã thượng ba cái bảng xếp hạng?! Trời ạ, Cường Hướng Văn, cậu biết cậu ta à?
"Không, không phải đâu, chắc chỉ là trùng tên thôi. Cậu ta không có khả năng làm được vậy! Vương Tử Siêu, để tôi nói cho cậu biết, cậu ta là con trai của dì tôi, trưởng bối trong nhà đều khen cậu ta lễ phép, thành tích tốt, tương lai nhất định thi đổ vào Thanh Hoa hoặt Bắc Đại. Thực là một chuyện nhảm nhí! Khi còn bé, bị tôi ấn trên mặt đất, còn không giám kêu la, đúng không Tô Hoằng, cậu nhớ không? "
" Đương nhiên nhớ" Tô Hoằng gật đầu: "mới năm kia ăn tết tôi còn thấy qua cậu ta, em trai cậu ta còn được tiền lì xì, còn cậu ta một cái cũng không dám lên tiếng.
Cường Hướng Văn mỉm cười:" Nếu đã trùng hợp như vậy, không bằng lát nữa chúng ta làm cho cậu ta dẫm trúng lôi đi? Phó bản màu đỏ chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết, chúng ta trước giả vờ cũng cậu ta tổ đội, lúc gặp nguy hiểm liền đem cậu ta làm bia đỡ. "
"Mẹ kiếp, mấy người cũng quá ghê tởm đi?"
" Mau cút ra, không được làm hại học trưởng! "
" Nha, người đứng đầu Bắc Thành, đệ nhất Giang Tứ nhân phẩm đúng là không tốt. Mới bắt đầu phát sóng đã bị ghét rồi! Sợ rằng không bao lâu nữa cậu ta sẽ chết. Không thú vị, tôi đi đây "
" Có bệnh à? Mau ở lại đây! "
" Này, Giang Tứ, thật sự là cậu! " Cường Hướng Văn giả vờ ngạc nhiên:" Thật tốt quá, thật tốt quá, không ngờ còn có thể gặp lại người thân trong phó bản trò chơi! "
" Xin chào. "Giang Tứ mỉm cười tiếp nhận:" Các cậu là? "
" A Tứ, cậu quên rồi? Tôi là Cường Hướng Văn, anh trai của cậu! "Cường Hướng Văn lôi kéo Tô Hoằng:" Còn có tên này, là anh họ của tôi, chúng ta trước kia đều đã từng gặp nhau! "
" Thật sao? "
Trong trường hợp ngẫu nhiên, trò chơi vô hạn sẽ ưu tiên kết hợp những người chơi gần đó. Gia đình Giang là người gốc Bắc Thành, họ hàng về cơ bản đều sống ở đây, cho nên cũng không đáng ngạc nhiên khi có người quen nhận ra nhau.
"Đây là anh em tốt của tôi, trước đây chúng ta từng học cùng trường, các cậu chắc là đã từng gặp nhau".
"Xin chào" Vương Vũ Siêu nhiệt tình tiếp cận, đặt tay lên vai cậu: "Đúng rồi, chúng ta đã lâu không gặp, chờ chút nữa cùng nhau thông quan đi, chúng ta dù sao cũng người thân, bằng hữu, có thể tin tưởng lẫn nhau, đúng không? ”
Lục Vọng nhìn bàn tay đang để trên vai Giang Tứ, lại còn bóp hai cái, sắc mặt hơi trầm xuống.
Giang Tứ vẫn giữ nụ cười: " Đúng vậy! Thật tốt quá! Gặp được các câu trong phó bản trò chơi đúng là ngoài dự kiến!"
" Bọn họ là người xấu!, Học trưởng đừng tin chúng! A! Làm sao bây giờ! Tôi không muốn cậu ấy chết đâu! "
" Ôi chao, tiểu hài tử chính là tiểu hài tử. Cái gì mà số một Bắc Thành? Các người đem cậu ta nâng cũng cao quá rồi đó. Đến tận thế, vậy mà vẫn ngây thơ ngu ngốc như vậy! Ước chừng vừa bắt đầu đã chết rồi. "
" Mày im đi! Không xem được người khác sống tốt phải không? Học trưởng sống sót, tỷ lệ chúng ta được về nhà sẽ càng cao không phải à?"
"Dừng đi, trong cậy vào câu ta? Nói thật, nếu không phải lúc trước vận khí tôi không tốt, thì vòng trước làm sao tới lượt cậu ta?"
" Cậu —— !!! "
" ... Giang Tứ, sao trên người cậu có mùi thơm vậy? Cậu sứt nước hoa à? " Vương Vũ Siêu ngước mặt lại gần cổ cậu.
Đừng nói, hai năm không gặp, trông quả trứng nhát gan này lại càng xinh đẹp, trước đây vốn ngoan ngoãn như một con búp bê sứ, hiện tại đã trưởng thành, đường nét thanh tú, làn da trắng trẻo lại càng xinh đẹp. So với nữ nhân còn muốn đẹp hơn.
“Có muốn tiền bối che cho em không?” Vương Vũ Siêu liếc mắt tới gần Giang Tứ, tay không an phận mà sờ mặt cậu.
Quang Cầu: "Ngọa tào, Giang ba ba, hắn là tên lưu manh! "
"Phập" một tiếng, bụng Vương Vũ Siêu tức khác truyền đến một trận đau nhói, kêu lên thảm thiết: "uh ah --- ---!"
Hắn khó tin nhìn xuống, đầu nhọn của dao phẫu thuật một phen cắm vào bụng hắn, máu chảy ào ào.
“A ——!”
"A a a a....." Vương Vũ Siêu ôm bụng, đau đớn thống khổ ngã xuống đất.
Cường Hướng Văn và Tô Hoằng đồng dạng sửng sốt: "Cậu, cậu, cậu làm cái gì vậy?!"
“Sao vậy, các cậu cũng muốn chơi với tớ sao?” Đôi mắt thiếu niên ẩn ẩn phiếm hồng, ngón tay thon dài lấy khăn giấy từ trong túi ra, mỉm cười lau vết máu bắn trên ngực: “Tôi rất hoan nghênh. . "
Truyện convert hay :
Hồng Mông Thiên Đế