Sau khi Giang Tứ khóa cửa, cậu để ý đến người đàn ông tóc hói cua quỳ rạp trên mặt đất ngất xỉu..
Vị này vận khí đúng là không tồi a, dịch chuyển đủ nhanh và bỏ chạy trước khi bị tóm gọn, không bị chém vào động mạch, nếu không để máu chảy ra ngoài quá lâu thì sẽ bị loại do mất máu quá nhiều.
Giang Tứ nhìn chằm chằm vết thương của người đàn ông tóc hói cua quan sát một hồi, giống như cô gái tóc ngắn bị bắt ở lầu một lúc trước, vết thương như bị một lưỡi dao sắc bén cắt ra.
Bất quá cậu không thể biết đó là con dao gì.
Giang Tứ lấy ra con dao làm bếp và con dao phẫu thuật trên người mình, khoa tay múa chân trên cổ tay người đàn ông tóc hói cua một chút... một động tác ... rồi một động tác khác ...
Ban đầu cách nhau vài centimet.
Về sau càng ngày càng gần, cuối cùng gần như trực tiếp cắt ra.
Trùng hợp tóc hói cua cũng vừa vặn tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy Giang Tứ cầm trong tay một con dao màu trắng, nóng lòng muốn thử, suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Ngọa tào, cậu làm gì vậy?!"
Giang Tứ mặt không đổi sắc, nở nụ cười ôn hoà như một tiểu bạch thỏ:. 'Tiên sinh, đừng sợ, tôi chỉ muốn xem xét coi thứ gì đã gây ra vết thương cho ngài thôi'.
Mẹ nó còn có thể không sợ hãi sao? ! Ý nghĩa "đáng tiếc" trong mắt cậu cũng quá rõ ràng rồi đó. Người đàn ông tóc hói cua chắc chắn rằng nếu gã tỉnh dậy muộn vài phút, tay gã chắc chắn sẽ không phải là một vết thương, mà là vài vết thương.
Trực tiếp bị cậu ta cắt cổ tay loại bỏ cũng không chừng.
Nhưng người đàn ông tóc hói cua biết tốt xấu, mặc dù gã không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng gã đã được cứu sống và Giang Tứ đang ở đây, điều này có nghĩ là gã thật sự đã được cứu.
"Cảm ơn ..."
Nghĩ đến việc đại lão vừa rồi băng bó cho các cô gái tóc ngắn thành thục như thế nào, gã liền cặp mắt trông mong mà ngẩng đầu, muốn tận hưởng đãi ngộ này.
Lại phát hiện thiếu niên vừa rồi còn tươi cười ôn hoà không biết đang nghĩ cái gì đó, nhìn chằm chằm vết máu trên tay, lông mày hơi nhíu lại, sắc mặt có vài phần khó coi, hiếm thấy lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng.
Hơi thở toàn thân lập tức lạnh lẽo, so với thời điểm lệ quỷ xuất hiện vừa rồi còn đáng sợ gấp mấy chục lần!
Người này như thế nào lại đột nhiên trở mặt?
"Cậu ..." Người đàng ông tóc hói cua sợ tới mức im bặt, một lời cũng không giám nói.
“ ! ” Quang Cầu đột nhiên trở nên cân bằng trong lòng.
Ồ, cuối cùng cũng có kinh nghiệm làm người!
Tất cả mọi người sẽ bị tính khí này của Giang Tứ làm cho để lại bóng ma tâm lý mất.
Bất quá những cảm xúc như vậy cũng chỉ là nhất thời lóe lên mà thôi, Giang Tứ nhanh chóng khôi phục bộ dáng thường ngày, đặt mình vào lớp vỏ hiền lành và vô hại kia.
Nhưng cậu không hề có ý định băng bó cho tên đâu trọc, nhấc chân vòng qua gã đi vào phòng tắm.
Lần này, những người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đồng loạt bật cười.
“Tôi nhìn thấy rồi, cậu ấy xem thường gã kia!”
“Ha ha ha, tôi thế nào mà vừa rồi cảm thấy Giang ca đang nghĩ, chỉ còn một bộ đồng phục bất luận như thế nào cũng không được làm dơ."
“Cậu ấy rõ ràng đối với các cô gái rất dịu dàng, ha ha ha ha! ”
“ Giang đại lão nổi tiếng tiêu chuẩn kép! ”
“ Con mẹ nó, đến tột độ cái gì mà vừa đẹp trai hoang dã, tôi lại cảm thấy dễ thương vô cùng! ”
Giang Tứ bước vào phòng tắm, vặn vòi hoa sen tẩy rửa sạch vết máu trên tay
Quang Cầu đuổi theo, nhỏ giọng oai oán: "Giang ba ba, ngươi về sao có nỗi điên thì cũng phải chú ý một chút đi chứ, trái tim nhỏ bé của ta không chịu nổi kích thích lớn tới vậy đâu, huống hồ lỡ như bên ngoài của sổ không nằm trong khu vực cho phép của phó bản thì sao, ngươi sẽ trực tiếp bị loại bỏ?! ”
Xuất phát từ việc bảo vệ quyền riêng tư, khi người chơi bước vào phòng tắm mà không có quỷ quái đuổi theo hay ẩn nấp bên trong, khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp sẽ không thể nhìn và nghe thấy cảnh tượng bên trong.
Giang Tứ không nói lời nào, cẩn thận rửa sạch vết máu trên tay, từ mu bàn tay đến ngón tay và cả kẽ móng tay.
Khi làm việc cậu thường rất tập trung và nghiêm túc, thoát ra vẻ thong dong ưu nhã khó nói nên lời.
Tựa như hoàng tử bé sống trong vườn hồng, hơi thở toát lên vẻ cao quý vốn có.
Nhìn đôi bàn tay trắng nõn với các đốt xương thon dài được cọ rửa sạch sẽ, quả thực là một loại hưởng thụ.
Trên lòng bàn tay Giang Tứ có một vết thương bị cắt khi giữ chặt bệ cửa sổ, máu đã đông lại, cậu giơ tay lên, đôi môi màu nhạt áp lên, dùng sức mút mạnh, miệng vết thương lại một lần nữa mở ra, mùi hương buồn nôn tanh tưởi tràng ra đầu lưỡi.
Chậc.
Kỳ thật cậu không hề thích máu, máu của người khác lại càng không.
Thật bẩn.
Chờ lau khô tay, cậu mới liếc nhìn Quang Cầu với anh mắt đang nhìn một kẻ thiểu năng.
"Ngươi béo thế này mà trong cơ thể chỉ có trang dữ liệu, chứ không có trang trí não à?"
Quang Cầu :! ! !
“Phía dưới lầu một có một cái ban công lớn như vậy mà ngươi không nhìn thấy à?"
Ban công thuộc về khu vực của biệt thự, nên đương nhiên dù là trên không cũng thuộc về khu vực biệt thự, nếu nói nghiêm khắc hơn là thân thể của Giang Tứ ở bên ngoài, nhưng bàn tay vẫn ở trong biệt thự.
"Nhưng làm thế nào ngươi biết chắc chắn được con quỷ kia không thể rời khỏi biệt thự, lỡ như nó có thể đuổi theo, thì không phải ngươi chết chắc rồi à?"
"Con quỷ kia hơn phân nửa là người hầu ở đây" Thậm chí nếu nó không phải người hầu, thì cũng chắc chắn nó là người có liên quan đến căn biệt thự này.
Giang Tứ nhìn Quang Cầu tức đến đỏ rực, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ác liệt: “Ngươi có mưu lược, hẳn là không cần tao lại phải giải thích đi?"
>>
"Bởi vì các căn phòng được dọn dẹp, vì tất cả mọi thứ của người trong quá khứ để lại đều nằm trong thùng rác, vì nó có chìa khóa?" Quang Cầu gần như tức điên:" Ta đương nhiên biết chuyện này, nhưng ngươi làm sao có thể chắc chắn là nó không thể đuổi ra ngoài!?"
Giang Tứ lấy khăn giấy lau hai vũ khí của mình, lưỡi dao sáng lên ánh bạc làm cho cậu vui vẻ, tâm tình tốt hẳn lên, kiên nhẫn đáp.
" Nó lau dọn bên trong biệt thự rất sạch sẽ, nhưng tường cùng hoa viên bên ngoài lại rất bẩn cùng bừa bộn, nó đem rác thải vứt vào thùng rác, nhưng lại không đem rác thải
trong các thùng rác vứt ra ngoài."
Quang Cầu ngẩn ra, đúng ha!
Những suy luận này bây giờ nhớ lại rất đơn giản, người bình thường cũng có thể nghĩ ra, nhưng trong hoàn cảnh đó ... Cậu bắt đầu từ khi bước vào biệt thự, đi lên lầu tìm manh mối, rồi bị con quỷ đuổi theo, lại đến lúc nhảy ra cửa sổ đoạt chìa khóa.
Mỗi bước đi của cậu dường như là một cuộc phiêu lưu mạo hiểm, lại dường như là may mắn, dường như cậu chỉ tìm thấy manh mối vào đúng thời điểm, nhưng gợp những sự " vừa vặn" này lại khiến người ta phải kinh ngạc.
Bọn họ tiến vào phó bản còn chưa đến hai giờ, căn cứ vào cơ sở dữ liệu của thời gian thông quan kỷ lục, bắt đầu từ lúc người chơi tiếng vào phó bản thì cũng phải tới ngày hôm sao các tuyển thủ mới suy luận ra được manh mối nhận dạng quỷ.
Chỉ số IQ của Giang Tứ thật sự quá đọa người!
Quang Cầu lại lần nữa bị làm cho khiếp sợ.
Nếu không phải do tính khí này, thì năng lực của Giang Tứ có thể nói là người thích hợp nhất làm chúa cứu thế cho nhân loại.
"A, dù sao thì sau này ngươi cũng nên cẩn trọng hơn, vạn nhất lỡ như phát sinh sự việc ngoài ý muốn thì sao? Trong nhật ký có ghi rằng ban ngày quỷ quái sẽ không xuất hiện, với chiếc la bàn trong tay, ngươi có thể tránh nó vào ban đêm và hành động trở lại vào ban ngày. “Quang Cầu cố thuyết phục cậu.
” Không. " Nhưng mà Giang Tứ cũng không nghe lời khuyên của nó, mỉm cười ngắt lời:" Tao không thích bị động. "
Cậu linh hoạt lắc những chiếc chìa khóa treo trên đầu ngón tay. Mấy chiếc chìa khóa này thoạt nhìn đã trải qua rất nhiều năm, đã bị gỉ sắt biến thành màu đen, nhưng chúng vẫn còn sử dụng được.
Hiện cậu có khả năng đem những con quỷ khóa ở bên ngoài và có thể tùy ý mở bất cứ căn phòng nào bên trong biết thự.
Cậu hiện tại là chủ nhân của căn biệt thự này!
“Giang ba ba, ngươi cẩn thận một chút là chết sao!” Quang sắp bị cậu làm cho tức chết rồi: “Nếu mà nó rút chìa khóa ra rồi mới đuổi theo ngươi, dù cho chỉ có 1% thì ngươi nhất định sẽ tiêu đời!"
"Vậy thì tao liền làm thịch nó."
"Ngươi không tế được nó"
"Tao có thể."
"Ngươi không thể."
"Tao có thể."
"Ngươi ..."
" Câm miệng. ”
A, Quang Cầu tức giận.
“Ta ...”
“Đi ra ngoài.”
Quang Cầu còn muốn nói gì đó, đã bị Giang Tứ đuổi ra ngoài.
Đóng cửa lại, Giang Tứ cởi ra đồng phục học sinh, cho nước vào bồn tắm, nhưng cậu không có ý đi vào tắm.
Ngồi ở trên thành bồn, cậu nhẹ nhàng dùng lưỡi dao sắc bén ấn vào cổ tay mình, làn da cậu rất trắng, một lớp mỏng dính sát vào mạch máu màu lục lam mỏng manh.
Dục vọng tự hủy hoại bản thân không thể dập tắt, khuếch tán rộng ra khi cậu nhìn thấy máu.
Điều cậu không ngờ là phòng tắm chặn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, nhưng không chặn Lục Vọng.
Khoảnh khắc khi mũi dao nhọn nhẹ nhàng đâm vào da thịt cậu trai
Lông mày của nam nhân nhíu lại.
Thật không ngoan.
*
Con quỷ không có chìa khóa không thể vào phòng được nữa. Người chơi may mắn còn sống sót, vượt qua một đêm bình an.
Đương nhiên, ngoại trừ một tên kiêu ngạo nào đó đầm mình trong dòng nước nóng rồi ngủ thiếp đi, những người khác trải qua một một đêm sợ hãi với dây thần kinh căn chặt, nhắm mắt còn không dám chứ đừng nói gì đến ngủ.
Sau khi tờ mờ sáng, Giang Tứ dùng chìa khóa mở tất cả các căn phòng vốn dĩ bị khóa không mở được, sau đó kêu mọi người tập trung điều tra chuyện của những người hầu trong biệt thự.
Sau khi trải qua những sự kiện đêm qua, tất cả người chơi đều coi Giang Tứ là thủ lĩnh, đối với cậu nói gì nghe nấy, đi tìm kiếm manh mối ở khắp nơi.
Đặc biệt là cô nàng tuyển thủ tóc ngắn xinh đẹp vừa được cậu cứu hôm qua cũng không giấu được sự ngưỡng mộ trong mắt.
Cường Hướng Văn và Tô Hoằng ngay từ đầu vốn dĩ đã không quen nhìn Giang Tứ, bây giờ lại thấy cậu giống như hồi lúc còn học trung học, trở thành người nổi tiếng được mọi người khen ngợi, được các cô gái ngưỡng mộ.
Tại sao cậu ta vĩnh viễn vẫn luôn là con nhà người ta?
"Không thể để cho nó kiêu ngạo nữa. Nếu điều này tiếp tục, sự đóng góp của cậu ta quá cao sẽ đoạt hết tính phân!"
"Đúng vậy, trên người nó còn có chìa khóa, không chừng đã tìm được manh mối gì đó mà chúng ta không thấy!"
Hai người lén lúc thảo luận, vừa thấy Giang Tứ một mình vào phòng làm việc, lập tức đi theo, nhiệt tình chào hỏi.
“A Tứ, thì ra câu ở đây!”
Vừa rồi Giang Tứ lục tung thùng rác trong mỗi phòng, liền tìm được rất nhiều tin tức do đợt điều tra viên trước để lại, đang kiểm tra từng cái một.
Đối với những chuyện đã xảy ra trong căn biệt thự này, cậu đại khái đã hiểu rõ.
Lúc này nhìn thấy hai tên kia bước vào, đôi môi mỏng câu lên như phát hiện ra điều gì đó thú vị, ánh mắt dịu dàng, lễ phép nói: "Ca ca, các anh muốn tìm em ... chơi à?"
Truyện convert hay :
Vai Ác Đại Lão Đem Kiều Thê Nhân Thiết Chơi Băng Rồi