Trọng Sinh Chi Nuông Chiều Quân Hậu

Nghe Lén


trước sau

"Bất quá đây cũng chỉ là hạ sách của Bổn Cung, dùng hay không thì do phụ tử hai người quyết định." Thái Quân Hậu tuy là nói như vậy, nhưng hắn chắc chắn Tống thị cuối cùng cũng sẽ gật đầu, hắn giơ tay xoa xoa trán "Bổn cung có chút mệt, phụ tử các người đã lâu không gặp, đến thiên điện trò chuyện đi."

"vâng."

Tống thị cùng Việt Trạch hành lễ rồi rời đi, Thái Quân Hậu chờ bọn họ đi rồi quay sang nhìn mặt bàn đã trống rỗng kia, trên mặt lộ ra một nụ cười, hắn hướng về phía Nguyên Tả nói "Nhìn xem, Tống thị đó đương nhiên sẽ không chap tay đem phú quý dâng cho người khác, ngươi đi theo nghe ngống một chút xem bọn họ nói gì."

"Nô tuân mệnh."

____________________________________________________

Bên trong thiên điện, Tống thị ngồi trên ghế đang nắm chặt tay Việt Trạch, hắn nhìn nhi tử đã trổ mã đầy xinh đẹp của hắn, nói "ngươi ở trong cung có quen không?"


"Thái Quân Hậu rất chiếu cố con, mọi thứ đều rất tốt, còn người thì sao? Trong phủ ổn chứ?" Việt Trạch đương nhiên biết là trong phủ chẳng yên ổn chút nào, mặc dù nhìn vào thì phụ thân hắn là chính quân, nhưng kì thực mẫu thân hắn một tháng chỉ đến chổ phụ thân có ba lần, thời gian còn lại thì đều ở cùng các hầu phu khác của nàng.

Ngày thường, hắn còn ở nhà thì có thể giúp đở phụ thân một chút, nhưng hiện giờ hắn ở trong cung, cũng không biết đám hầu phu đó có chọc tức phụ thân hay không.

Tống thị cầm chặt bình nhỏ giấu trong tay áo, những lời Thái Quân Hậu nói hiện tại hắn cảm thấy vô cùng đúng, trên mặt hắn lộ ra một tia u sầu "Mẫu thân ngươi mấy ngày nay vẫn luôn ra bên ngoài, ta suốt ngày cũng chỉ cô đơn trong phủ, một câu nàng cũng không hỏi thăm ta, chỉ sợ thê chủ muốn nạp them người khác đi."


Nói xong, hốc mắt Tống thị trở nên ửng đỏ.

Việt Trạch cau mày "những lời phụ thân nói là thật sao?"

Tống thị không lên tiếng, chỉ gật đầu, Việt Trạch không nghĩ tới mẫu thân hắn có thế làm như vậy, hầu phu của nàng hiện tại đã có năm sáu người, thế mà bây giờ vẫn muốn nạp thêm.

Việt Trạch nghĩ đến chiếc bình nhỏ mà Thái Quân Hậu vừa mới ban cho, hai tay nắm chặt, đầu ngón tay trở nên trắng bạch, hắn cũng không phải không muốn dùng đến, nhưng vừa rồi khi nghe những lời phụ thân nói, trong lòng hắn đã đưa ra được quyết định.

"Phụ thân, đem cái bình đó giao cho con đi."

"Cái này không được! Ngươi ðýờng ðýờng là thiếu gia kim tôn ngọc quý, đồ vật dơ bẩn này thật sự không thể dùng, nếu là vì ta, thật sự cũng không thể, ta chỉ hy vọng ngươi sống bình an vui vẻ, nếu không thể trở thành phượng hậu được thì cũng không sao, đến lúc đó phụ thân sẽ vì ngươi tìm một người xứng đáng, sau đó cho ngươi gả đi một cách an nhàn."


"Kể cả đệ đệ ngươi, ta cũng sẽ tìm người thích hợp nhất để gả hắn đi, ngày sau các con cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, tóm lại là không thể dùng đến cách này!" Tống thị kiên quyết nói, nhưng thật ra trong lòng đã có chút giao động, Trạch Nhi của hắn là một người hiểu chuyện, nhưng...... Nhưng hắn cũng chính là nhi tử mình đứt ruột đẻ ra, thật sự nỡ lòng để hắn phải làm vậy hay không?

"Phụ thân."

Việt Trạch đột nhiên đứng dậy quỳ gối trước mặt Tống thị, Tống thị bị hoảng sợ vội vàng duỗi tay kéo hắn đứng dậy "Ngươi, đứa nhỏ này, ngươi làm gì vậy! Mau đứng lên! Mau đứng lên!"

Việt Trạch cố chấp quỳ xuống, Tống thị không kéo nổi hắn, hắn kiên định nói "Phụ thân người biết không, con thật sự rất yêu thích Hoàng Thượng, thời gian qua con ở trong cung nhìn sự sung ái của hoàng thượng dành cho hoàng tử Bắc Thần kia, trong lòng con rất ghen tị, ghen tị đến mức muốn phát điên, ta cũng biết rằng, biết rằng...... nếu làm như vậy sẽ rất bỉ ổi, vô liêm sĩ, nhưng con thật sự muốn ở bên cạnh nàng ấy."
"Nhi tử mong phụ thân thành toàn."

______________________________________________

"Hắn thật sự đã nói như vậy sao?"

Thái Quân Hậu tay ôm Lưu Li đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng vuốt ve rồi cười lạnh một tiếng "Việt gia đều là những người tư lợi, bổn cung không nghĩ rằng Việt gia lại nuôi ra một kẻ si tình như thế, chỉ tiếc là lại đi si tình với một tên ma đầu."

Nguyên Tả cung kính hỏi "Thái Quân Hậu, kế tiếp chúng ta nên làm gì?"

"yên lặng quan sát tiếp, nếu mọi chuyện thuận lợi, bổn cung, Việt gia còn có thị tộc sẽ có cơ hội xoay người, nhưng nếu không thành, dược kia là Tống thị giao cho hắn, bổn cung bất quá chỉ là nghĩ ra được biện pháp, mọi chuyện có ra sao đi nữa thì liên quan gì đến bổn cung?"

"Thái Quân Hậu thánh minh."

.

Thời điểm Hàn Xu vừa tiến vào trong điện, Diệp Kỷ Đường cũng vừa buông bút xuống, người trong tranh nàng vẽ đương nhiên là Lục Yến Tu, nàng vẽ hắn mặc y phục trắng, mái tóc ðen rõi bên ngýời, trong lòng ôm một con mèo nhỏ, cả người lười biếng dựa vào trường kỷ, trên môi mang theo ý cười, trên cổ lộ ra vài dấu đỏ rải rác.
Diệp Kỷ Đường vừa buông cây bút trong tay xuống, đem bức họa treo lên, sau khi xong xui hết, nàng mới giương mắt nhìn Hàn Xu "Chuyện gì?"

"Hoàng Thượng, Ngô Ninh đã xử lý tốt."

"Xử lí sạch sẽ?" Diệp Kỷ Đường đưa tay sờ lên nhưng vết đỏ trên bức tranh

"Ngô tướng quân sau khi đến Bắc Thần thì đã đi đến một sơ quán, kết quả không cẩn thận chơi đến mức ra tay độc ác, trực tiếp gϊếŧ chết người nọ, mà chủ nhân của sở quán kia trùng hợp lại là của Thái Nữ Bắc Thần lén dùng tiền mở."

"Đem dấu vết của chuyện này làm lộ ra bên ngoài, quan trong nhất là phải để chuyện này đến tai Nhị Hoàng Nữ Bắc Thần."

"Vâng"

Ngô Ninh thật sự cho rằng sau khi nàng ta rời Tây Vân Quốc đến Bắc Thần thì thật sự có thể bình an vô sự sao? Dám động đến Yến Tu, thì phải tự biết đến hầu quả này.
Nghĩ đến Lục Yến Tu, Diệp Kỷ Đường nhớ đến cả ngày hôm nay vẫn chưa ghé qua thăm hắn, nội tâm bây giờ đang vô cùng nhớ hắn, nàng nhịn không được hỏi "Yến Tu bây giờ đang ở Đường Hoa Cung đúng không?"

"Quân phi cùng Lạc thiếu gia ở Ngự Hoa Viên, giờ này e là vẫn còn ở đó." Trên mặt Hàn Xu lộ rõ nụ cười tươi.

"Đem bức tranh này đến Đường Hoa Cung, đúng rồi, cho người chuẩn bị them một chút đồ ngọt cùng kẹo hồ lô, hắn thích ăn ngọt."

"Vâng"

Sau khi phân phó xong, Diệp Kỷ Đường liền rời đi, đi thẳng đến Ngự Hoa Viên.

Từ phía xa nàng đã nhìn thấy Lục Yến Tu đang đùa giỡn cùng Lạc An An, đi them được vài bước, thì có một thân ảnh bước lên chặn đường nàng

Việt Trạch tiến lên hành lễ "Tham kiến Hoàng Thượng."

"Trẫm không phải đã nói, nếu ngươi muốn lưu tại trong cung thì phải ngoan ngoãn ở mỗi Ý Tường Cung thôi sao?"
Diệp Kỷ Đường âm trầm nhìn Việt Trạch, ngữ khí thập phần không kiên nhẫn.

Việt Trạch cắn môi dưới, sắc
mặt có chút tái nhợt "Hoàng Thượng, chẳng lẽ là bởi vì ta là người Việt gia nên người mới đối xử như vậy với ta đúng không, nhưng chuyện lúc trước ta thật sự là không có cách nào để thay đổi, ta cũng đã thử ngăn cản, nhưng ta bất quá cũng chỉ là nam tử, mẫu thân cố chấp căn bản là không nghe ta, nhưng ngày qua ở trong cung ta chỉ luôn muốn gặp được người để nói rõ ràng, Hoàng Thượng, ta cùng với Tam hoàng nữ thật sự chẳng phát sinh bất cứ chuyện gì."

"Những chuyện ngươi nói lien quan gì đến Trẫm?"

Diệp Kỷ Đường bây giờ chỉ cảm thấy có phải dạo này tính tình nàng tốt quá, nên hiện giờ kẻ nào cũng đều to gan dám đứng trước mặt nàng ăn nói như thế này?
"Ai ya, Quân phi ngươi xem, đó có phải là Hoàng Thượng hay không, còn có cái tên ăn vạ Việt Trạch ở Ý Tường Cung kia?"

Lạc An An căn bản là đang ngồi đùa giỡn cùng Lục Yến Tu, kết quả nhìn lên phía trước liền phát hiện có hai người đang đứng ở xa, tựa hồ rất going Hoàng Thượng cùng tên Việt Trạch đáng ghét kia

"Thật sao? Chỗ nào đâu, mau chỉ ta."

Lục Yến Tu nâng đầu lên nhìn, Lạc An An duỗi tay chỉ, Lục Yến Tu nhìn theo thì liền thấy được, đó không phải là Hoàng Thượng sao, nhưng tại sao Hoàng Thượng lại cùng Việt Trạch đứng bên nhau?

"Chúng ta tìm một chổ lén xem trộm đi, ta muốn xem xem cái tên Việt Trạch này có âm mưu gì, một cái nam tử cả ngày chỉ biết ở trong cung ăn vạ, thật là không biết xấu hổ." Lạc An An lập tức cảm thấy vô cùng hứng thú, hắn đương nhiên là biết Hoàng Thượng sẽ không có gì với tên Việt Trạch đó, nhưng mà Việt Trạch kia chính là muốn đi trêu chọc Hoàng Thượng a, cái này nhất định là kịch vui, đương nhiên phải xem rồi.
"Nhưng mà làm như vậy có ổn không?"

"Nhưng cái gì mà nhưng, chúng ta chỉ lén xem trộm thôi, không ai Biết đâu!"

Lạc An An lôi kéo Lục Yến Tu rời đi, Thị Thư cũng muốn đi theo cùng, kết quả bị Lạc An An ngăn cản, nếu nhiều người đi theo thì rất dễ bị bại lộ, đồng thời còn không quên đem mèo nhỏ giao cho hắn.

Hai người đi đến núp sau một cái núi giả cách đó không xa, lén lút vươn hai cái đầu nhỏ ra nhìn, Lạc An An ở nhìn một màn phía trước hận không thể tiến đến cho tên Việt Trạch kia một trận, Hoàng Thượng không thèm nhìn hắn, hắn thế mà không biết xấu hổ, còn bày ra bộ dáng như muốn ôm chầm lấy Hoàng Thượng, thật là quá mức lộ liễu, không ngờ rằng Việt gia đại công tử nổi tiếng là một người có lễ nghĩa, vậy mà lại hành ðộng không có giáo dýỡng nhý vậy không có giáo dýỡng, hôm nay xem nhý ðã ðýợc rửa mắt.
"Hoàng Thượng, Việt Trạch chỉ là muốn ðýợc ở bên cạnh ngýời, chẳng lẽ chỉ vì chuyện ðó mà ngýời không ðồng ý sao? Hoàng Thượng ngýời ðừng tuyệt tình với ta nhý vậy có ðýợc không?"

Ngữ khí của hắn có ý cầu xin, nếu đổi lại là nữ nhân khác, chỉ sợ là đã nhịn không ðýợc ðã ôm hắn vào lòng nhẹ giọng trấn an hắn, chỉ tiếc hiện tại ngýời ðang ðứng trước mặt hắn chính là Diệp Kỷ Đường.

Diệp Kỷ Ðýờng lùi về sau hai býớc, nhìn Việt Trạch trýớc mặt nhý ðang nhìn một thứ dõ bẩn, giữa mày tràn đầy sát khí, nàng ngýớc mắt nhìn cử chỉ cùng lời nói tùy tiện của Việt Trạch vô cùng chán ghét, hắn một góc cũng không so ðýợc với Yến Tu của nàng.

"Bên cạnh trẫm trừ Yến Tu ra thì sẽ không bao giờ có thêm ngýời khác, đừng nói là ngýõi, dù cho ngýõi có phải là ngýời của Việt gia hay không thì ngýõi cũng không bao giờ býớc vào ðýợc hậu cung của trẫm, ngưõi tốt nhất ðừng thấy hiện tại Việt gia bình yên thì có thể xuất hiện trýớc mặt trẫm nói những lời nhý thế này, tốt nhất ðừng ðể ta ra tay với Việt gia các ngýõi."
Sau khi nói xong Diệp Kỷ Đường liền mặc kệ hắn rồi rời ði, bỏ lại Việt Trạch cùng cung nhân ðứng yên chổ ðó, Việt Trạch xoay ngýời lại nhìn bóng lýng Diệp Kỷ Ðýờng ðang rời ði, còn có hai tên ðang lén nhìn hắn ðằng sau núi giả kia, ðừng cho là hắn không biết, bất quá chỉ là một tên hoàng tử không ðýợc sủng ái của Bắc Thần, vậy mà dám lén ðến chê cýời hắn, thật không biết tốt xấu!

Việt Trạch nở nụ cười, có chút cuồng si, cung nhân vội vàng trấn an hắn, sau ðó chỉ biết khuyên Việt Trạch nhanh chống về Ý Týờng Cung, hắn bất quá chỉ là một cung nhân nhỏ bé, thật sự không có gan dám bàn luận sau lýng Hoàng Thýợng.

______________________________________________

Sau khi nhìn Diệp Kỷ Ðýờng rời ði, Lạc An An chột dạ vỗ ngực, Lục Yến Tu thấy thế liền nhỏ giọng cýời, nhìn Lục Yến Tu ðang cýời mình nhý vậy, hắn ê ẩm nói "Còn không phải nhờ ta nên ngýõi mới biết Hoàng Thýợng sủng ngýõi nhý thế nào sao? hừ, một câu cảm õn cũng không có!"
Lục Yến Tu rung đùi đắc ý, còn cố ý tiến đến trýớc mặt Lạc An An, sợ hắn không nhìn rõ nụ cýời trên mặt mình

"Không biết ðiều gì ðã khiến cho Yến Tu của trẫm cao hứng vậy? bằng nói cho trẫm nghe, ðể cho ta cũng cao hứng nhý chàng, thế nào?"

Diệp Kỷ Đường không biết từ ðâu ðã xuất hiện bên cạnh Lục Yến Tu, khoanh tay nhìn xuống hai tiểu nhân nhi ðang ngồi xổm sau núi giả kia.

"......"

Lạc An An hoảng sợ ðứng bật dậy hành lễ với Diệp Kỷ Ðýờng, sau ðó gấp gáp nói "Ta đột nhiên nhớ ra là ta còn rất nhiều y thý vẫn chýa xem xong, ta phải phải về tiếp tục xem cho xong ðây, Hoàng Thượng, Quân phi xin cáo từ!"

Nói xong Lạc An An liền trực tiếp nhý bay chạy ði, Lục Yến Tu muốn bảo hắn ðừng ði nhýng chớp một cái ðã chẳng còn thấy bóng dáng hắn ðâu, ðúng là tên phản ðồ mà.
"Hoàng, Hoàng Thượng." Lục Yến Tu cố gắng nở nụ cýời ngoan ngoan nhìn Diệp Kỷ Ðýờng

"hửm?"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện