Trọng Sinh Chi Nuông Chiều Quân Hậu

Chương 33


trước sau

Đảo mắt liền đến Đại hội Xuân săn, đủ các quan lại đồng hành.

Diệp Kỷ Đường trên người mặc một bộ kỵ trang huyền sắc, nắm lấy tay Lục Yến Tu bước lên đài.

Đây cũng là lần đầu tiên Lục Yến Tu lộ diện trước mặt nhiều người như vậy, không chỉ khiến các quan lại tò mò, ngay cả các thế gia công tử Thị tộc cũng thập phần tò mò vị hoàng tử Bắc Thần này, Hoàng Thượng đối với hắn chỉ có thể nói là độc sủng.

Đủ loại ánh mắt dừng trên người Lục Yến Tu, Lục Yến Tu trong lòng có chút khẩn trương, Diệp Kỷ Đường nhéo nhéo hắn tay, kéo hắn ngồi xuống, lúc này các quan lại và gia quyến cũng bắt đầu quỳ xuống thỉnh an.

Diệp Kỷ Đường nói nhỏ vài câu với hộ sĩ bên cạnh, hai thị vệ đứng trên đài bắt đầu gõ trống, Xuân săn chính thức bắt đầu.

Diệp Kỷ Đường duỗi tay nhận lấy cung tiễn trong tay Hàn Xu "Yến Tu chờ ta trở lại."

"Vâng!"

Diệp Kỷ Đường từ trên đài bước xuống, nhận lấy dây cương lưu loát xoay người lên lưng ngựa, cùng thị vệ tiến vào khu vực săn bắn, trước khi đi còn không quên dặn Hàn Xu ở lại bên cạnh Lục Yến Tu, hôm nay người tới đông đảo, nàng lo Lục Yến Tu một mình không ứng phó được một số người bụng dạ khó lường.

Việt Hoa Thanh là quan văn, nên hôm nay không cần đi theo Diệp Kỷ Đường, Việt Hoa Thanh ngồi trên ghế nhìn Tiêu Khương cùng Trọng Tùng trước sau tiến vào bãi săn cùng Diệp Kỷ Đường, sau đó tiếp tục ngẩng đầu nhìn Lục Yến Tu đang ngồi trên đài, còn có Hàn Xu đang đứng bên cạnh hắn, lúc này nàng ta hướng về phía Việt Trạch đối diện gật gật đầu, sau đó bưng chén rượu trên bàn lên uống một ngụm.

Việt Trạch là con cả của Việt Hoa Thanh, cháu trai của đương triều Thái Quân Hậu, Thái Quân Hậu lại thập phần sủng hắn, hắn thân phận tôn quý, có không ít thế gia công tử muốn giao hảo cùng hắn, từ lúc hắn đến, có không ít người tiến đến ngồi cạnh hắn, ý đồ thể hiện rõ ràng.

"Vị Quân phi của Bắc Thần kia đúng là một mỹ nam, khó trách Hoàng Thượng lại sủng ái hắn như vậy."

"Cũng không biết hắn dùng cách gì mà lại khiến Hoàng Thượng độc sủng một mình hắn, thủ đoạn chẳng khác gì hồ ly tinh, ta thấy Việt công tử rõ ràng so với hắn tốt hơn nhiều, tri thư đạt lý."

"Đúng vậy đúng vậy, Việt công tử chính là quý công tử có tiếng tại Kinh Thành, đảo loạn không ít tâm trí nữ tử, khiến không ít người mang sính lễ đến cầu thân, hiện giờ Việt công tử ở trong cung, chắc chắn là do Bắc Thần hoàng tử kia ranh ghét, bằng không chỉ cần Hoàng Thượng nhìn thấy Việt công tử thì cũng không thể nhịn được."

Bọn họ sôi nổi trò chuyện, không đem Lục Yến Tu đặt vào mắt, còn căm giận cảm thấy Diệp Kỷ Đường chướng mắt Việt Trạch là do Lục Yến Tu gây khó dễ.

"Hiện giờ Hoàng Thượng không ở đây, không bằng chúng ta đi dạy dỗ hoàng tử Bắc Thần kia một chút, loại nam tử như hắn không xứng ở bên cạnh Hoàng Thượng."

"Tô Nhậm không thể, có Hàn Xu ở đó, không ai có thể tiếp cận được hắn."

Nghe được bọn họ muốn tìm Lục Yến Tu gây phiền toái, Việt Trạch lúc này mới mở miệng, đúng là một đám ngu xuẩn, lúc này đi tìm Lục Yến Tu gây phiền toái chẳng khác nào nói cho mọi người biết là do hắn đứng sau xúi giục, cũng không biết thế gia dạy dỗ bọn họ như thế nào, tại sao lại có thể ngu xuẩn đến thế.

Sâu trong rừng đột nhiên truyền đến một tiếng gầm gú, Diệp Kỷ Đường cau mày nhìn hướng truyền đến âm thanh kia, Trọng Tùng cùng Tiêu Khương bên cạnh thần sắc cũng trầm trọng, những con ngựa dưới chân các nàng lúc này không ngừng hí lên, tựa hồ dự cảm nhận được phía trước có nguy hiểm.

Trọng Tùng nói "Hoàng Thượng, không bằng để thần đi kiểm tra thực hư trước."

Diệp Kỷ Đường giơ tay ngăn lại "Trẫm sớm đã biết hôm nay nào đây sẽ không dễ dàng trở ra như vậy, đám người Việt Hoa Thanh sẽ không bỏ qua cơ hội lần này."

Động tĩnh bên trong càng lúc càng lớn, các thị vệ bên cạnh cũng cảnh giác rút đao ra.

Trọng Tùng cùng Tiêu Khương giương cung nhắm vào phía rừng cây, đột nhiên bên trong xuất hiện một con mãnh thú, trên mặt hai người đều lộ ra sự kinh ngạc, các nàng không nghĩ rằng Việt Hoa Thanh lại xuống tay tàn nhẫn như vậy!

Con gấu đen to lớn lúc này cũng vọt ra, tốc độ cực nhanh, móng vuốt sắc bén đưa lên, một cây đại thụ bị bẽ gãy chặn ngang.

"Mau tránh ra, con gấu này đã bị người khác hạ dược!"

Diệp Kỷ Đường phi thân lên, giương cung nhắm vào nó, một mũi tên bay ra trúng vào cánh tay của con gấu đen, nó ngẩng đầu lên gào rống một tiếng sau đó nhằm về phía Diệp Kỷ Đường, Tiêu Khương cùng Trọng Tùng vội vàng xoay người từ trên lưng ngựa xuống, chỉ là hai tên thị vệ phía trước tránh không kịp, bị gấu đen phi đến, đánh vào thân cây, ngã mạnh xuống đất, miệng phun máu tươi tức khắc không còn hơi thở.

Diệp Kỷ Đường hai chân câu trên cây, thân thể treo trên không, nàng lại lần nữa lấy ra mũi tên bắn đi, lại không nghĩ rằng gấu đen kia có thể tránh được, Diệp Kỷ Đường cau chặt mày, con gấu đen này sức lực lớn vô cùng, động tác lại nhanh nhẹn, các nàng chỉ có mấy người sợ là khó đối phó với chúng.

Trọng Tùng cùng Tiêu Khương nhìn nhau liếc mắt một cái, các nàng đem cung tiễn trong tay ném xuống, rút bội kiếm bên hông trực tiếp chạy về phía gấu đen, hai người phối hợp cực ăn ý, con gấu đen kia rốt cuộc cũng chỉ là động vật, dù cho có lợi hại, cũng khó tránh khỏi bị thương.

Thị vệ đi theo cũng chỉ có mấy chục người, hiện giờ thương thương, chết chết, miễn cưỡng còn lại bốn năm người là đứng vững, ngay cả Tiêu Khương cùng Trọng Tùng cũng có không ít thương tích.

"Hoàng Thượng, chúng ta căn bản không thắng nổi, nhưng hiện giờ nếu đi gọi người, chỉ sợ đến lúc đó Việt Hoa Thanh lại bày ra trò khác."

Tiêu Khương giơ tay lau vết máu nơi khóe miệng, mắt thấy gấu đen lại tiếp tục hướng về phía nàng, Tiêu Khương lảo đảo chật vật lăn vài vòng trên mặt đất, Trọng Tùng bên kia cũng không thoải mái, trên tay, trên người đều là vết thương.

Con gấu đen kia giống như là không biết mệt, chung quanh có không ít thân cây bị nó bẻ gãy, Diệp Kỷ Đường nhìn đến những thân cây gãy ngang đó, trong lòng xuất hiện một mưu kế.

Trọng Tùng phi thân bò lên lưng gấu đen, muốn dùng thanh kiếm trong tay đâm nó, nhưng kết quả bị nó quăng đi, nháy mắt sắp rơi xuống, Diệp Kỷ Đường thấy vậy từ trên cây phóng xuống, một tay đem người giữ chặt, theo lực đạo đưa Trọng Tùng đến bên cạnh Tiêu Khương, thuận thế rút thanh kiếm trên tay Trọng Tùng.

Diệp Kỷ Đường ra tay quyết đoán, gấu đen không kịp trốn tránh, nó giơ móng vuốt lên muốn chém Diệp Kỷ Đường, hiện tại nó đã hoàn toàn bị chọc giận, Diệp Kỷ Đường cùng nó dây dưa một lúc, sau đó dần dụ nó đến chổ những thân cây bị gãy ngang, Tiêu Khương cùng Trọng Tùng nhìn thấy liền hiểu rõ, lập tức tiến lên hỗ trợ.

Ba người hợp lực dụ gấu đen đến chổ thân cây, Diệp Kỷ Đường đem thanh kiếm trong tay ném về phía gấu đen, bản thân cũng đi theo, nàng dùng hai chân đá thật mạnh vào người gấu đen, khiến thân thể cồng kềnh của nó lảo đảo ngã xuống, thân cây đâm xuyên qua người nó, nó thảm thiết gào rống một tiếng, hùng hổ nhào lên, Diệp Kỷ Đường không kịp né tránh, móng vuốt của nó đã rơi vào người nàng.

"Hoàng Thượng!"

Tiêu Khương cùng Trọng Tùng tức khắc luống cuống, nhưng đã không còn kịp nữa, Diệp Kỷ Đường ngã trên mặt đất, Tiêu Khương vội vàng nâng nàng dậy, nhìn miệng vết thương trên lưng nàng không ngừng chảy máu "Mau đi gọi người, mau!"

"Không được!"

Diệp Kỷ Đường gắt gao bắt lấy tay Tiêu Khương, lúc này không thể để đám người Việt Hoa Thanh biết nàng bị thương "Tìm cho Trẫm một bộ y phục mới."

"Hoàng Thượng......"

"Ngươi nghe lời Hoàng Thượng đi."

Trọng Tùng đè bả vai Tiêu Khương lại, lực đạo trên tay vô cùng mạnh, cũng chưa biết đám người đó thiết kế bao nhiêu cái bẫy
trong rừng, nếu bây giờ bọn chúng biết Hoàng Thượng bị thương, chỉ sợ ba người bọn họ không thể ra khỏi chổ này.

Gấu đen cuối cùng cũng nằm hấp hối giãy giụa, không còn hùng hổ như trước, Diệp Kỷ Đường tuy bị thương có vẻ nghiêm trọng nhưng vẫn cố trấn tĩnh lại, nàng dựa vào người Tiêu Khương, miễn cưỡng đứng lên, sắc mặt trắng bệch, so với lúc cổ độc phát tán còn doạ người hơn.

Diệp Kỷ Đường nhìn ba tên thị vệ còn sống, lạnh lùng nói "Hôm nay nếu chuyện này truyền ra ngoài, trẫm sẽ tru di cửu tộc các ngươi."

"Thuộc hạ không dám."

Sắc trời cũng đã sắp tối, những người tham gia Xuân săn đều đã bắt đầu mang con mồi của mình trở lại, nhưng Diệp Kỷ Đường vẫn như cũ không có động tĩnh gì, khiến Lục Yến Tu nhất thời có chút đứng ngồi không yên, hắn nhịn không được đứng lên, muốn đi tìm Diệp Kỷ Đường, nhưng lại bị Hàn Xu ngăn lại, thấp giọng nói "Quân phi không cần lo lắng, Hoàng Thượng sẽ không có chuyện gì."

"Nhưng Hoàng Thượng đến bây giờ vẫn chưa trở lại, ta không đi vào, chỉ ở cánh rừng chờ thôi có được không."

"Tham kiến Quân phi."

Vài vị công tử tiến lên đài, sôi nổi hướng về phía hắn hành lễ, bây giờ Lục Yến Tu trong lòng đều tràn đầy lo lắng, làm gì còn tâm trạng quan tâm bọn họ, chỉ nhìn bọn họ một cái sau đó tùy ý gật gật đầu, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía rừng sâu kia.

"Sắc mặt Quân Phi có chút không tốt, chẳng lẽ là đang lo lắng chuyện gì hay sao, nhưng Quân Phi yên tâm, Hoàng Thượng anh dũng bất phàm, không giống như với tiểu quốc nào đó, sau khi thấy bại trận liền tặng người tiến cung cầu hòa, Hoàng Thượng của chúng ta đương nhiên sẽ không có chuyện gì."

"Ngươi nói như vậy làm ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, thời điểm lúc tiểu quốc đó khai chiến với Tây Vân ta, các tướng quân của Tây Vân đã trực tiếp chém tướng quân của tiêu quốc đó từ trên ngựa rơi xuống, nghe nói kia cánh tay của tướng quân đó cũng bị chặt đứt." Người nọ thấp giọng cười một chút, sau đó nói tiếp "Này không phải là lấy trứng chọi đá, không biết lượng sức sao, Quân phi ngài nói có đúng không."

"Các vị công tử ăn nói cho cẩn thận." Hàn Xu hoà khí cười nói.

"Hàn Xu nữ quan nói quá rồi, chúng ta chỉ là muốn cùng Quân phi trò chuyện, muốn để Quân phi bớt nhàm chán thôi."

Lục Yến Tu nghe xong liền hiểu rõ, trong lòng không khỏi cười lạnh, chậm rãi đi đến bên ghế lần nữa ngồi xuống, lười biếng dựa vào tay vịn "Bổn cung thế mà lại không biết Thị tộc thế gia của Tây Vân lại có giáo dưỡng như vậy, bổn cung tuy là người ngoại quốc, nhưng bổn cung là Quân Phi do Hoàng Thượng sắc phong, các vị công tử nhìn thấy bổn cung vì sao không hành lễ?"

"Chờ Hoàng Thượng đã trở lại, bổn cung sẽ hỏi Hoàng Thượng, chẳng lẽ quy củ của Tây Vân cùng quy củ của Bắc Thần lại bất đồng như thế sao, rốt cuộc phải hỏi cho rõ ràng, để ngày sau bổn cung cũng không bị đem ra làm trò cười."

Hàn Xu đứng bên cạnh không khỏi cười thầm, những người này không có tư cách đứng trước mặt Quân Phi, nhưng có vài người phải nếm trãi chút đau khổ mới có thể sáng mắt ra.

"Xin Quân phi thứ tội, ta chỉ là thấy Quân phi ngồi một mình nhàm chán, nên muốn đến bồi Quân phi, không hề có ý gì khác."

"Việt Trạch tham kiến Quân phi."

"Việt Trạch ở xa kia thấy các vị công tử đột nhiên quỳ xuống, không biết có phải bọn họ đã mạo phạm đến Quân Phi hay không, chỉ mong Quân phi chớ trách tội, bọn họ không hề có ác ý."

Việt Trạch chậm rãi đi đến, thay mặt bọn họ cầu tình, mặc dù bọn họ đang không ngừng nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám có thêm động tác gì.

Thấy Việt Trạch đến, trong lòng Lục Yến Tu chỉ xuất hiện cảm giác xem thường, người này so với những người đó mới là người đáng ghét nhất, rõ ràng Hoàng Thượng đối hắn rất vô tình, cũng cự tuyệt không ít lần, thế nhưng hắn vẫn mặt dày ở lại trong cung, thật là đáng ghét.

"Bọn họ chỉ hành lễ với bổn cung mà thôi, làm gì nghiêm trọng như những lời Việt công tử nói."

Đột nhiên lúc này có một thị vệ vội vàng từ trong rừng chạy ra, Lục Yến Tu lập tức không rảnh quan tâm đến Việt Trạch, hắn đứng dậy tiến lên phía trước, thị vệ kia chạy đến quỳ một gối xuống đất "Tham kiến Quân phi, Hoàng Thượng nhớ thương Quân phi nên đã để thuộc hạ tới báo tin cho Quân phi, Hoàng Thượng săn thú được một con gấu đen lớn, hiện tại đang trên đường trở về."

"Thật sao?"

"Bẩm Quân phi, là thật."

Nghe xong lời này, sự lo lắng trong lòng Lục Yến Tu cũng coi như là hoàn toàn được buông xuống, nhưng có người vui mừng thì đương nhiên sẽ có người sầu, Việt Hoa Thanh suýt nữa đã đem chén rượu trong tay bóp nát.

"Ồ, thủ phụ đây là làm sao vậy, sắc mặt sao lại kém như vậy, chẳng lẽ là có chuyện gì phát sinh khiến ngài không hài lòng sao, có thể nói với bản quan không?"

Kha Uyển lắc lắc chén rượu trong tay đi đến bên cạnh Việt Hoa Thanh ngồi xuống, buồn bã nói "Hoàng Thượng đúng là võ thần mà, tưởng rằng Hoàng Thượng chỉ có thể săn được vài con mãnh thủ bình thường, thế nhưng không ngờ rằng Hoàng Thượng lại có thể săn được một con gấu đen lớn, đúng là trời phù hộ Tây Vân ta, thủ phụ ngài nói đúng không?"

"Hoàng Thượng phúc trạch thâm hậu, bất quá chỉ là một con gấu đen mà thôi, không làm gì được Hoàng Thượng." Việt Hoa Thanh nghiến răng, lão già Kha Uyển này chính là đang muốn chọc tức nàng.

"Bản quan không ngờ rằng sẽ có ngày được ăn thịt một con gấu đen, bất quá nghe nói con hung thú này đã bị nhốt ở Mặc Bắc, tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây, cũng không biết có phải là do ai đó đã giở trò hay không, nếu thật sự là do có người giở trò, thì đây chính là đại tội liên luỵ đến người trong tộc."

Sắc mặt Việt Hoa Thanh trầm xuống, lạnh lùng nói "Thừa tướng nói những lời này với bản quan làm gì, bản quan chỉ là một cái quan văn, cũng không biết săn thú, thừa tướng nếu muốn tìm người nói chuyện này, vậy thì không bằng đến nói cùng các võ tướng bên kia đi."

______________________

Huhu mấy nay tui ghiền Thương Lan Quyết với Trầm Vụn Hương Phai quá nên edit hơi lâu ???? so ri mọi người huhu

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện