Nhiệm vụ bây giờ của Hạ Ảnh là quét sạch những phần tử không an phận trong quân doanh. Những năm này do triều đình một mắt nhắm một mắt mở có không ít người cùng Mãn thanh thát tử mắt qua mày lại (cấu kết). Hạ Ảnh yêu cầu Thích Tuyền trước khi từ chức phải tiêu trừ sạch những tai họa ẩn tàng này.
Truyền đến ý của hoàng đế nhất định phải tiêu trừ mấy phần tử không ổn định tùy thời có thể nổ tung này.
Đây là ý hoàng đế. Thích Tuyền muốn bỏ gánh đặt xuống cũng không được. Cho nên chỉ có thể tìm chứng cớ trực tiếp bắt toàn bộ lại xử quyết. Tìm không được chứng cớ trực tiếp, có hiềm nghi toàn bộ chuyển dời cương vị, bắt đầu thẩm tra. Bời vì là Thích Tuyền động thủ, chẳng phải Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên còn ở phủ tướng quân dưỡng thương nên dù tạo ra một trận xôn xao nhưng rất nhanh đã bị áp xuống.
Bạch Thế Niên nhận được tin mắt cũng không nháy một cái. Quét sạch mấy người có dị tâm cũng tốt. Sau này chiến sĩ biên thành có thể đồng tâm.
Hạ Ảnh nói cho Bạch Thế Niên biết, có một phụ tá bên cạnh Trần A Bố đã bị người thu mua. Kế hoạch tác chiến lần này bị tiết lộ ra ngoài chính là từ chỗ hắn. Xử trí Trần A Bố thế nào Hạ Ảnh muốn nghe suy nghĩ của Bạch Thế Niên trước. Là giết, là giam, hay điều đi xử lý sau.
Bạch Thế Niên và Diệp Tuần trao đổi hồi lâu. Cuối cùng vẫn quyết định tạm gác Trần A Bố lại, lấy công chuộc tội. Nếu điều đi đối với họ là một tổn thất.
Hạ Ảnh cũng không cho một câu trả lời chính xác chắc chắn, chuyện này người quyết định cuối cùng vẫn là hoàng đế. Những tướng lĩnh khác có thể do Thích Tuyền ra mặt xử lý nhưng Trần A Bố, sự tình trọng đại chỉ có thể giao cho hoàng đế xử trí. Nhưng có Bạch Thế Niên trần tình hẳn có thể ở lại lấy công chuộc tội.
Sau khi Hạ Ảnh ra ngoài một chuyến, thấy Bạch Thế Niên vẫn làm tổ ở trong phòng, thần thái kia vô cùng nhàn hạ. Hạ Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Tướng quân, quận chúa và hai vị công tử đều bị bệnh nặng.”
Đầu Bạch Thế Niên ong lên: “Bệnh nặng? Bệnh nặng gì?” Làm sao lại bị bệnh nặng vậy?
Hạ Ảnh sớm nắm được chân tướng: “Vì chuyện của tướng quân, quận chúa ngã bệnh. Mẫu tử liền tâm, hai bé cũng ngã bệnh.” Thật ra Hạ Ảnh đã nhận được tin tức quận chúa và hai đứa bé đã khỏe lại. Nhưng Hạ Ảnh rất bất mãn với việc Bạch Thế Niên không nghe khuyên bảo, cuối cùng trọng thương khiến quận chúa lo lắng. Nếu lúc đó dùng thế thân thì đâu có chuyện như bây giờ.
Mặt Bạch Thế Niên có chút nhợt nhạt: “Bây giờ, bây giờ thế nào? Ôn Uyển và các con…..”
Hạ Nhàn bưng dược thiện vào, thấy bộ dáng của Bạch Thế Niên, đặt dược thiện xuống, đỡ hắn lên giường: “Yên tâm, quận chúa không có việc gì.” Nói xong quay đầu nhìn Hạ Ảnh: “Có những lời không thể nói như vậy. Thương thế của tướng quân hiện còn chưa khỏi hẳn, không thể bị kích thích. Còn không nói rõ tiền căn hậu quả cho tướng quân.” Không phải Hạ Nhàn trước đó nhận được tin tức mà là hai người đã quen biết nhiều năm, đều hiểu rõ về nhau. Nếu quận chúa thực sự bệnh nặng chưa khỏi hẳn, Hạ Ảnh đã không thể có vẻ mặt này. Có thể bị bệnh nhưng không đáng lo. Hạ Nhàn hiểu rõ ngọn ngành thân thể của Ôn Uyển.
Hạ Ảnh còn muốn Bạch Thế Niên thương tâm, hối hận nhiều hơn nữa nhưng bộ dáng hiện tại chỉ có thể không cam tâm tình nguyện nói: “Quận chúa từ khi nghe tin tướng quân gặp chuyện không may, lo lắng không dứt. Hai đứa bé cũng phát sốt liên tục. Quận chúa vì chiếu cố hai bé nên ngã bệnh. Nhưng bây giờ đều khoẻ rồi.” Nhớ lại kể từ khi nàng ở bên Ôn Uyển, trừ mấy nguyên nhân bị ám toán, Ôn Uyển cho tới giờ chưa từng bị té xỉu do bệnh. Lần này nhất định là bị kích thích quá lớn, quá mức mệt nhọc dồn lại. Đầu sỏ gây họa là nam nhân trước mắt này.
Bạch Thế Niên: “May quá, Ôn Uyển và các con đều tốt.”
Hạ Ảnh gật đầu: “Đều tốt.”
Hạ Nhàn cười nói: “Tướng quân yên tâm, trong kinh thành không giống nơi này. Dù có chuyện gì cũng không sao. Lại nói bên cạnh quận chúa còn mấy người Hạ Dao, không có chuyện gì. Tướng quân yên lòng dưỡng thương đi.” Nói xong hung dữ trừng mắt với Hạ Ảnh. Có biết có lời có thể nói, có lời không thể nói không hả? Chỗ quận chúa không thể giấu diếm được nhưng ở chỗ này hoàn toàn có thể giấu đến đầu xuân. Đến lúc đó thân thể tướng quân căn bản đã dưỡng tốt.
Hạ Ảnh không phản ứng lại phẫn nộ của Hạ Nhàn.
Bạch Thế Niên nhìn hai người nói: “Chờ đầu xuân, băng tuyết tan, các ngươi về đi. Thân thể của ta cũng gần như khỏi hẳn rồi.”
Hạ Nhàn liếc mắt một cái: “Quận chúa giao cho ta nhiệm vụ phải giúp tướng quân điều dưỡng thân thể. Bây giờ thân thể của người vẫn chưa hoàn toàn điều dưỡng tốt, sao ta có thể về?”
Bạch Thế Niên nghẹn lại. Thông qua chuyện Hạ Ảnh và Hạ Nhàn, Bạch Thế Niên biết mấy nữ nhân này chỉ nghe Ôn Uyển phân phó.
Hạ Nhàn nhìn Bạch Thế Niên nói: “Tướng quân, quận chúa vì tướng quân mới bị bệnh. Quận chúa ngoài miệng không nói nhưng chúng ta đều nhìn ra được tướng quân rất quan trọng đối với quận chúa. Ta theo bên cạnh quận chúa nhiều năm như vậy, rất rõ tình tình quận chúa. Nếu trong lòng quận chúa không có tướng quân tất nhiên sẽ không gả cho tướng quân. Nếu tướng quân có gì không may, quận chúa sẽ không chịu nổi đả kích lớn như vậy. Cho nên nếu tướng quân thật lòng yêu thích quận chúa, xin tướng quân phải tự bảo trọng bản thân nhiều hơn. Đừng để quận chúa phải chiếu cố tiểu chủ tử, ứng phó mấy kẻ lòng dạ khó lường kia, lại còn phải lo lắng cho tướng quân nữa. Dù là người sắt cũng không chịu nổi.”
Bạch Thế Niên trầm mặc không nói gì. Kỳ thật lần này, cho đến bây giờ hắn vẫn không cho là mình đã làm sai. Thân là tướng lãnh, nếu sợ chết mà tìm thế thân chuyện này lan truyền ra ngoài, làm sao còn đặt chân trong quân được nữa. Chẳng qua lần này không chu toàn, lại khiến Ôn Uyển lo lắng, sợ hãi.
Hạ Nhàn thấy bộ dáng của Bạch Thế Niên trong lòng có chút an ủi: “Tướng quân, hiện tại ta không thể trở về. Chờ ta giúp tướng quân điều dưỡng thân thể