Bình thường hoàng đế ăn cơm đều tuân thủ quy tắc ăn cơm không nói chuyện. Nhưng mỗi lần ăn cơm cùng Ôn Uyển, cũng sẽ phá vỡ cái lệ cũ này: “Nghe nói con để cho Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi học võ?”
Ôn Uyển bật cười: “Hiện tại nhỏ như vậy, sao đã có thể để cho bọn nhỏ học võ công được. Là Hạ Dao nói, làm như vậy có thể nâng cao thể chất của hài tử, sau này sẽ ít mắc bệnh hơn. Lần đó hai đứa bé ngã bệnh thật sự dọa con sợ rồi. Con nghe Hạ Dao nói vậy…, tất nhiên là đồng ý rồi. Bọn nhỏ thân thể tốt, sẽ không ngã bệnh, con cũng có thể bớt lo lắng. Về phần học võ công gì đó, vẫn phải xem bọn nhỏ thế nào, nếu có thể chịu được cực khổ thì thỉnh sư phụ về dạy dỗ, nếu không chịu được thì cứ để bọn chúng tùy tiện học chút ít công phu, cũng có thể cường thân kiện thể.” Duệ ca nhi hiện tại cũng chưa nói có thể tập võ hay không, chỉ mỗi ngày học một chút kiến thức căn bản từ Hạ Dao. Trước tiên có nền tảng lý luận vững chắc một chút, cái khác chờ Minh Duệ lớn thêm chút nữa lại học. Thật ra Minh Duệ rất buồn bực, nhưng lý do của Ôn Uyển rất đơn giản, hắn còn quá nhỏ, không thể chiều hư.
Hoàng đế gật đầu, không nói có thể thành cao thủ hay không, không nói học võ công có chỗ tốt nào khác, đầu tiên là có lợi cho thân thể.
Duệ ca nhi ngoài mặt có vẻ chăm chú ăn cơm, thật ra vẫn luôn dỏng tai nghe mẹ hắn cùng ông cậu hoàng đế nói chuyện. Nghe được lời Ôn Uyển…, trong lòng nổi lên phòng bị, lời mẹ nói với hắn cùng lúc nói với ông cậu hoàng đế không giống nhau. Nói cách khác, quan hệ giữa ông cậu hoàng đế và mẹ nhìn rất tốt cũng là mặt ngoài, thực ra không hẳn như thế. Mẹ vẫn có chút đề phòng ông cậu hoàng đế. Như Ôn Uyển đã nói, hắn quá yêu nghiệt sẽ gặp nguy hiểm. Duệ ca nhi nghiêm túc nghĩ, nếu mẹ thật sự được sủng ái như vậy, kẻ có thể gây ra uy hiếp với hắn là ai, không cần nói cũng biết.
Ôn Uyển nhìn Duệ ca nhi nhíu nhíu chân mày: “Đại Bảo, Đại Bảo, con làm sao vậy? Có phải hôm qua ngủ không ngon không? Bây giờ mệt nhọc sao?”
Duệ ca nhi biết điều gật gật đầu.
Cẩn ca nhi vô cùng phối hợp: “Mẹ. Con cũng mệt nhọc.” Lời này vừa nói xong, hoàng đế liền bật cười. Cẩn ca nhi nhìn qua thì thấy tinh thần chấn hưng, nhưng vẫn còn bộ dáng buồn ngủ. Hoàng đế lúc trước đã nghe nói Minh Cẩn vẫn theo sau Minh Duệ, bây giờ nhìn lại, quả thật không sai.
Ôn Uyển ôn nhu nói: “Vậy nhanh chóng ăn xong cơm, rồi đi ngủ đi.” Ôn Uyển luôn yêu cầu, không thể bỏ thưà cơm trong chén. Ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Không thể lãng phí.
Minh Duệ cũng không vì Ôn Uyển thúc giục mà ăn cơm nhanh hơn. Vẫn cứ chậm rãi, ăn đến vô cùng ưu nhã. Cẩn ca nhi thì không như thế, nghe theo lời Ôn Uyển…, đẩy nhanh tốc độ ăn cơm.
Hoàng đế nhìn hai đứa bé, khóe miệng chứa đầy ý cười. Trước kia cùng Ôn Uyển dùng cơm cảm thấy rất thoải mái, bây giờ nhìn Ôn Uyển mang theo hài tử, cũng cảm thấy rất tốt.
Lúc trở về, Minh Cẩn bắt đầu buồn ngủ. Duệ ca nhi hạ giọng hỏi Ôn Uyển: “Mẹ, người nói nếu con biểu hiện quá thông minh sẽ có nguy hiểm. Nguy hiểm không phải đến từ hoàng cung đấy chứ?” Xác thực mà nói, có phải đến từ ông cậu hoàng đế không? Mẹ là Quận chúa, cha là biên quan đại nguyên soái. Nếu hắn thật sự là yêu nghiệt, thiên hạ này còn có chỗ nào cho họ dung thân. Cho nên mẹ mới không cần hắn biểu hiện quá mức thông minh.
Ôn Uyển ôn nhu sờ sờ trán bé: “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Có mẹ bảo vệ bảo bảo rồi. Nhưng mà con phải nghe lời mẹ. Biết không?”
Duệ ca nhi gật đầu: “Con nghe lời mẹ.”
Ôn Uyển ôm Minh Duệ, đáy lòng có chút chua xót. Minh Duệ nếu là trọng sinh tới, đời trước hẳn sinh ra trong đại gia tộc, hơn nữa nhất định là phải lớn lên trong hoàn cảnh gia tộc đấu đá lẫn nhau. Nếu không, sẽ không nhạy cảm đến thế: “Bảo bối, ba tuổi xuất khẩu thành thơ, năm tuổi có thể viết văn, mười tuổi dương danh thiên hạ. Điều này đương nhiên khiến cho người ta hâm mộ. Nhưng ngoài hâm mộ ra cũng sẽ không mang đến bất kỳ chỗ tốt nào. Ngược lại sẽ khiến cho vô số người ghen ghét đố kỵ. Bảo bảo của mẹ, con nhất định phải nhớ kỹ một câu nói. Tuệ cực tất đả thương (quá thông tuệ sẽ bị tổn thương). Mẹ chỉ muốn con an an ổn ổn lớn lên. Chờ khi con trưởng thành rồi, muốn làm tướng quân cũng được, muốn vân du thiên hạ cũng được, chỉ cần con có năng lực, mẹ sẽ không ngăn cản. Nhưng hiện tại, muốn mẹ nói. Mẹ cũng là vì tốt cho con, sẽ không hại con. Biết không?” Ôn Uyển sợ Minh Duệ không để tâm lời nói của nàng, muốn trẻ tuổi dương danh. Đến lúc đó Ôn Uyển muốn sửa chữa cũng không kịp nữa.
Minh Duệ chấn động, lầm bầm nói: “Tuệ cực tất đả thương? Là quá thông minh tự tổn hại bản thân, hay bị người hãm hại. Hay là cả hai đây?”
Ôn Uyển ôm thật chặt Minh Duệ: “Bảo bảo à, có mẹ ở đây. Mẹ sẽ không để cho người khác làm hại đến con. Đừng lo lắng, cũng không cần sợ.” Đứa bé này, làm sao lại nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ. . . . . . Ôn Uyển lập tức gạt đi suy nghĩ lung tung trong đầu nàng.
Minh Duệ dạ một tiếng, sau đó ngửa đầu nói: “Còn có cha. Cha cũng bảo vệ mẹ, bảo vệ con và đệ đệ .” Hắn thật ra rất muốn trông thấy cha đại nguyên soái của mình.
Ôn Uyển cười đáp: “Ừ, còn có cha con nữa. Chờ cha con trở lại, để cha dạy võ công cho con. Cha con là Nguyên soái, sau này con thừa kế nghiệp cha, cha con sẽ rất cao hứng đấy.” Bạch Thế Niên gửi thư về, giữa những hàng chữ đều hi vọng hài tử sau này có thể kế thừa y bát của hắn. Tin rằng nếu hắn biết Minh Duệ cũng muốn khoác áo tướng sĩ, nhất định sẽ rất cao hứng.
Minh Duệ cười vui vẻ, bất quá sau khi cười xong, lại lo lắng hỏi: “Mẹ, cha ở biên thành có khỏe không? Người có yêu thích con cùng đệ đệ như mẹ không?”
Ôn Uyển vỗ nhẹ Minh Duệ: “Đứa ngốc. Cha yêu thương các con so với mẹ còn nhiều hơn. Nhưng so với cha con, mẹ tốt hơn một chút. Mẹ ít nhất còn các con phụng bồi. Cha con, ở biên thành chỉ có một mình, thời điểm tưởng nhớ các con, cũng chỉ có thể dựa vào tranh mẹ vẽ cho hắn.”
Minh Duệ mở to hai mắt nhìn. Cái gì gọi là mẹ có bọn họ, còn cha chỉ có một người. Chẳng lẽ cha hắn ở biên thành không cưới nhị phu nhân sinh đệ đệ muội muội thứ xuất. Chuyện này, quả thật là khó tin.
Ôn Uyển kỳ quái nhìn Minh Duệ: