Ngày đó Ôn Uyển trở lại, trước lúc dùng bữa tối, Minh Cẩn không biết có chuyện gì, nhất định phải nghe Ôn Uyển kể cho bé chuyện xưa “Mẹ, chuyện xưa, con muốn nghe chuyện xưa.” Ôn Uyển nói lúc nào buồn ngủ mới có thể nghe, hiện tại không được.
Cẩn ca nhi vừa nghe vậy, vừa khóc vừa náo. Ôn Uyển nghe thấy Cẩn ca nhi khóc rống không ngừng, tim bắt đầu đau. Không muốn nuông chiều bé, chỉ nói buổi tối trước khi ngủ sẽ kể, hiện tại không kể. Cẩn ca nhi dùng chiêu bài của bé, bắt đầu khóc. Đáng tiếc lần này lại thất sách. Ôn Uyển mặc kệ bé khóc thế nào, cũng không mở miệng đáp ứng.
Hạ Dao nhìn có chút đau lòng “Quận chúa, bằng không để ta tới kể chuyện a! Người đã mệt mỏi một ngày rồi.” Không phải muốn nghe chuyện xưa sao? Có thể kể những cái khác mà.
Không nghĩ tới, Cẩn ca nhi cũng không đồng ý: “Ta chỉ muốn mẹ nói.”
Ôn Uyển không đáp ứng Cẩn ca nhi…, dụ dỗ gần nửa ngày, Cẩn ca nhi vẫn không thuận theo. Ôn Uyển nóng giận rồi, ôm lấy đặt trên mặt đất, hướng đến cái mông của bé bành bạch mấy cái. Lần này Ôn Uyển không giống lúc trước, lần này thật là dùng lực, Cẩn ca nhi rất ủy khuất, khóc càng lớn tiếng.
Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển phát giận có chút ngoài ý muốn. Nhưng bé thành thật đứng đó, cũng không khuyên can, mà đứng đó nhìn
Hạ Dao muốn can ngăn, nhưng Ôn Uyển lại liếc mắt qua: “Nó bây giờ còn không hiểu chuyện, đã biết dùng cái biện pháp này đạt tới mục đích. Chờ sau này hiểu chuyện rồi, cũng không thể được voi đòi tiên, đến lúc đó muốn trăng trên trời, chẳng lẽ ta còn phải hái xuống cho nó. Để cho nó khóc, ta liền nhìn xem có thể khóc tới khi nào.”
Ôn Uyển cũng không quản Cẩn ca nhi khóc đến thương tâm cỡ nào, mang theo Duệ ca nhi, còn có người trong phòng đồ chơi toàn bộ đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Minh Cẩn khóc trong phòng.
Chu ma ma nhỏ giọng nói: “Quận chúa, nếu không để nô tỳ đi coi chừng.”
Quan ma ma cũng lo lắng nói: “Quận chúa, ca nhi vẫn còn nhỏ, từ từ. . . . . .”
Ôn Uyển cự tuyệt: “Đừng, để cho nó ở đó đi, càng quan tâm càng rối. Hiện tại tuổi nhỏ còn có thể sửa chữa, nếu cứ nuông chiều như vậy, sau này càng khó khăn. Ngươi cứ chờ xem, tiểu tử thúi này rất cơ trí, thấy không ai để ý đến hắn, bảo đảm sẽ dừng khóc.” Ôn Uyển kiên quyết không để cho bất luận kẻ nào đi vào nhìn.
Minh Cẩn một mình trong phòng, khóc cũng không có ai để ý, liền ngừng khóc to, khóc thút thít nhưng không gọi Mẹ, mà gọi ca ca. Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển, nếu Ôn Uyển đáp ứng thì hắn sẽ đi vào. Ôn Uyển vẫn là câu nói kia: “Đừng để ý đến nó. Để cho một mình nó trong đó. Tiếp nhận dạy dỗ.”
Duệ ca nhi nhìn Ôn Uyển, cảm thấy mẹ hắn, ừ, rất quái dị. Việc nhỏ như vậy không phải mẹ chỉ cần thỏa hiệp thôi sao? Tại sao phải nổi tính tình?
Duệ ca nhi nghiêng đầu nhỏ, len lén liếc Ôn Uyển một cái, thấy mẹ hắn luôn không tự chủ nhìn về phía phòng đồ chơi, trong mắt không giấu được lo lắng, phát hiện mình đang nhìn nàng, vội vàng quay đầu lại, làm bộ không sao cả. Minh Duệ cúi đầu cười khẽ, mẹ hắn nha, thật ra có đôi khi, ừ, cũng rất đáng yêu.
Thật ra Ôn Uyển sau khi phát tính tình liền hối hận, cảm thấy gần đây tính tình hình như có chút nóng nảy rồi, mới vừa rồi không nên đánh Minh Cẩn. Nhưng đã bắt đầu rồi, cộng thêm tính tình này của Minh Cẩn cũng cần được dạy dỗ, thế nên mới cố nhịn mà không để ý đến bé. Nhưng đáy lòng vẫn có lo lắng, tiểu tử thúi này làm sao khóc giỏi như vậy chứ, nghị lực cũng thật ghê gớm.
Qua một hồi lâu, trong phòng mới không còn tiếng khóc. Ôn Uyển nghe thấy không còn tiếng khóc nữa, mới mang theo Duệ ca nhi đang đứng xem cuộc vui đi vào, vừa vào phòng đồ chơi, đã nhìn thấy Cẩn ca nhi đang ôm một búp bê vải. Cũng không có nhào lên người Ôn Uyển như bình thường, mà ngược lại nhìn Ôn Uyển một cái, cụp đầu xuống, không nói lời nào.
Ôn Uyển cũng không đi tới dụ dỗ bé, mà mang theo Minh Duệ cùng nhau chơi trò chơi. Ôn Uyển ở trong lòng mắng: “Tiểu tử thúi tính tình thật đúng là lớn. Ngay cả mẹ với ca ca cũng đều không để ý, thật là tên nhóc thù dai mà.”
Thật ra Minh Cẩn cũng len lén nhìn Ôn Uyển mấy lần, hi vọng Ôn Uyển gọi bé tới. Nào biết đâu mẹ bé cũng không thèm nhìn bé, chỉ cùng ca ca chơi đùa.
Ôn Uyển thấy Minh Cẩn len lén nhìn nàng một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống, không cho Ôn Uyển nhìn thấy. Trong lòng Ôn Uyển bật cười, tên nhóc lanh lợi này. Muốn nàng đi qua dỗ dành, lại không làm như ý của bé: “Đi, cục cưng, chúng ta đi ăn cơm.” Nói xong, ôm lấy Minh Duệ định đi ra ngoài.
Minh Duệ liếc Minh Cẩn, cười híp mắt : “Đệ đệ, đệ có ra ngoài không. Nếu đệ không đi cùng, ta liền đem tất cả món ăn đệ thích đều ăn sạch, không còn chút gì.”
Minh Cẩn không chống đỡ nổi nữa rồi, chạy chậm đến gần Ôn Uyển, lôi kéo làn váy Ôn Uyển, tội nghiệp nói: “Mẹ, không cho phép ca ca ăn của con. Không cho phép, mẹ, ôm.”
Ôn Uyển nén cười. Duệ ca nhi thật phối hợp: “Không muốn ca ca ăn hết món đệ thích, thì theo chúng ta đi ăn.” Chu ma ma đi tới giúp Minh Cẩn đi giầy. Cẩn ca nhi hướng ánh mắt trông mong nhìn Ôn Uyển muốn Ôn Uyển ôm, Ôn Uyển lại không để Minh Duệ xuống tới ôm bé, mà để Chu ma ma dắt tay bé. Minh Cẩn vừa muốn khóc, nhưng Ôn Uyển đã ôm Minh Duệ đi xa rồi. Không thể làm gì khác là khóc thút thít một chút, tùy ý Chu ma ma ôm.
Buổi tối trước khi ngủ, Ôn Uyển lại kể chuyện xưa cho hai bé. Minh Cẩn cũng nghe không hiểu Ôn Uyển nói cái gì, nhưng bé thích giọng nói dịu dàng của Ôn Uyển, giống như bài hát ru con vậy.
Ôn Uyển không nhịn được ngáp một cái, cả buổi trưa bận rộn cũng không có thời gian ngủ. Mí mắt nàng đang đánh nhau rồi, thật buồn ngủ.
Hạ Dao nhìn không đành lòng. Ôn Uyển hôm nay bận chuyện trong cửa hàng đã đủ mệt mỏi, còn phải chiếu cố tốt hai đứa bé. Hôm nay mệt nhọc cũng chưa được ngủ.
Ôn Uyển lắc đầu “Không cần, ngươi nói tiểu tử kia cũng không nghe đâu. Không có chuyện gì, ta cũng không mệt, chẳng qua là nói một chút chuyện xưa, một hồi bọn nhỏ ngủ là tốt. Đã chuẩn bị nước rồi chứ?”
Hạ Dao gật đầu.
Ôn Uyển kể chuyện xưa, dỗ dành Minh Cẩn ngủ, sau đó đi tắm. Trở về lại thấy Duệ ca nhi vẫn còn mở to mắt chưa ngủ. Ôn Uyển sờ sờ đầu Duệ