Ở trên xe ngựa, La Thủ Huân lầm bầm : “Nàng nói xem Ôn Uyển còn là một nữ nhân sao? A? Đây là nữ nhân sao? Nam nhân cũng không có làm tốt được như vậy? Còn có hai đứa bé kia, ta thật là càng xem càng thích. Khụ, tại sao không phải nhi tử của ta chứ?” Hai hài tử thân thể tốt, có lễ có nghĩa, hài tử hai tuổi cũng rất có phong cách quý phái. Đặc biệt là Duệ Ca Nhi, đứa bé kia thật là càng nhìn hắn càng thích. Chỉ hận không được ôm về nhà mình.
Mai nhi cười đến sờ soạng bụng: “Những lời này nếu là truyền tới lỗ tai Bạch tướng quân. Đến lúc đó chàng sẽ chịu trận đó. Nhưng chàng cũng đừng hâm mộ ghen tỵ, Duệ Ca Nhi này không phải là con rể chàng sao?”
La Thủ Huân khẽ than thở, con rể như vậy sao có thể so sánh cùng với nhi tử đây! Con rể là người nhà khác, nhi tử là nhà mình “Phu nhân, sau này nàng không có chuyện gì thì mang theo hài tử đi thăm Ôn Uyển nơi đó nhiều hơn. Không trông cậy vào hai đứa bé Báo Ca Nhi giống Duệ Ca Nhi. Có thể học được bốn năm thành là tốt rồi.”
Mai Nhi không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Ôn Uyển vốn bề bộn nhiều việc. Hôm nay phần lớn thời gian đều ở cạnh hai đứa bé rồi, nơi nào còn có thời gian để cho người khác đem con đưa tới cửa như vậy. Nhưng biện pháp nàng dạy hài tử đều đã nói với thiếp rồi.” Hiện tại Ôn Uyển bề bộn nhiều việc, toàn bộ thời gian nhàn rỗi đều đặt ở trên người hai đứa bé. Hôm nay đến thời gian tiếp khách cũng ít. Mai nhi có thể hiểu được, nàng có thân thiết, cũng thân thiết không qua được con của mình. Hơn nữa nuôi dạy hài tử, dựa vào là mình, tại sao có thể dựa vào người khác?
La Thủ Huân nghe được Ôn Uyển nói không lưu gia sản cho hài tử, muốn hài tử tự mình đi kiếm tiền. Liền sờ sờ lỗ mũi: “Phất Khê chính là phất Khê, ý nghĩ cũng khác hơn người khác.” Hắn cảm thấy rất đúng. Nhưng cảm giác không giống nhau . Hắn vẫn là hi vọng kiếm tiền đệ lại một của cải thật dày cho nhi tử.
Thái Tử Phi xem sách vỡ lòng của Ôn Uyển, dùng thời gian hai ngày để đọc xong. Đóng lại quyển sách, khẽ than thở. Vừa lúc Linh Nguyên và Linh Đông cùng nhau đi vào.
Như Vũ nhìn Linh Đông. Sắc mặt có chút phức tạp. Chờ sau khi hài tử đi rồi, Như Vũ nói cùng Dung ma ma: “Ngươi nói xem, nếu đem Linh Đông giao cho Ôn Uyển nuôi dạy thì thế nào?”
Dung ma ma giật mình: “Nương nương. Làm sao người có ý nghĩ như vậy. Lúc trước không phải đã cự tuyệt thái tử sao? Sao hôm nay một mình người lại nảy sinh ý nghĩ như vậy?”
Thái Tử Phi nhìn sách vỡ lòng này “Ta vốn không có ý nghĩ này. Thế nhưng hiện tại ta suy nghĩ. Tư chất Linh Đông khá kém, không được một nửa thông minh của Linh Nguyên. Nếu có thể nhận được chỉ điểm của Ôn Uyển, sau này chắc chắn sẽ không kém.” Phương thức Ôn Uyển giáo dục khác lạ với người thường. Có lẽ dưới sự dạy dỗ của Ôn Uyển. Linh Đông sẽ có một đường đi mới. Hơn nữa. . . . . .
Dung ma ma cảm thấy Thái Tử Phi có ý nghĩ kỳ lạ: “Nương nương, cái này không thể nào. Cho dù người có cái ý nghĩ này, Ôn Uyển Quận chúa cũng sẽ không đáp ứng.” Ôn Uyển Quận chúa tự mình có hai đứa bé, còn phải trông coi chuyện một gian hàng lớn như vậy. Nơi nào chịu nguyện ý dạy Linh Đông.
Như Vũ cười sau: “Cũng không phải là không có một chút cơ hội, ta có năm thành nắm chắc Ôn Uyển đáp ứng.” Chỉ cần vận dụng biện pháp thích đáng, Ôn Uyển không đáp ứng cũng phải đáp ứng.
Sách của Ôn Uyển rất được hoan nghênh, danh tiếng vang dội hơn. Sau đó Ôn Uyển lại suy nghĩ xuống. Chuyện này thật ra thì cũng có chỗ tốt. Sau đó rất nhiều người cũng học theo, đem Thiên Tự Văn, Tam Tự kinh vân vân đều thay đổi dựa theo ý nghĩ của nàng. Sau này hài tử bắt đầu học tập cũng không cần mất sức nhiều nữa. Vậy đối với đông đảo nhi đồng nàng đã làm một chuyện tốt. Tích phúc rồi.
Tống Lạc Dương cử hành một lần tiệc rượu, lần này yến hội tất nhiên là vì việc Ôn Uyển biên soạn sách mà cử hành tiệc rượu. Ôn Uyển hào phóng cho bọn họ được miễn phí ở trong tiểu hoa viên Túy Hương lâu. Về phần chính chủ. Quên đi, không có thời gian. Ôn Uyển trả lời Tống Lạc Dương…, thời điểm này còn không bằng nàng ở nhà theo hai con trai bảo bối nhiều một chút.
Ngày hôm đó Ôn Uyển mang theo hài tử đi vào hoàng cung gặp hoàng đế. Cẩn Ca Nhi nhìn thấy hoàng đế, liền hướng hoàng đế nhào tới, rất có phong phạm năm đó của Ôn Uyển.
Hoàng đế một thanh mò hắn lên ôm vào trong ngực. Cẩn Ca Nhi tinh quái mà hôn hoàng đế một cái “Ông cậu, ông cậu, Minh Cẩn rất nhớ người.” Tên tiểu tử này miệng ngọt giống như lau đường, để cho Ôn Uyển dở khóc dở cười. Quả thực chính là lau mềm lòng của người già. Hoàng đế là một. Hạo thân vương là hai. Chân chính có thể nói người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Thế nhưng, để cho Cẩn Ca Nhi nhức đầu chính là, những người này, cũng không bao gồm người mẫu thân kia của bé. Người mẹ kia, tựa hồ thích ca ca giống ông cụ non bình thường hay khi dễ hắn nhiều hơn.
Cẩn Ca Nhi nhăn cái lỗ mũi nhỏ lại mà cáo trạng “Ông cậu. Người không biết đâu, mẹ chỉ ôm ca ca, không ôm con. Còn có, Tảo Hoa Cao ăn ngon như vậy, mẹ không để cho con ăn, chỉ cho ca ca ăn.” Cẩn Ca Nhi biết, mẫu thân sợ ông cậu. Cho nên nắm lấy cơ hội mà hướng hoàng đế kiện cáo Ôn Uyển. Mặc dù trở về sẽ bị Ôn Uyển thu thập rất thảm thiết. Nhưng mà Cẩn Ca Nhi lại chơi cái trò chơi này không biết mệt.
Hoàng đế lập tức để cho người mang một đĩa Tảo Hoa Cao đi lên, chuẩn bị cho hắn ăn đủ một lần. Ôn Uyển hung hăng nhìn hắn một cái. Trong lòng nhưng muốn vuốt trán, tiểu tử thúi này làm sao không biết nhớ lâu vậy.
Duệ Ca Nhi ra vẻ người lớn nói ” Nếu đệ ăn bánh ngọt nhiều mà không ăn cơm, mẹ tức giận sẽ không kể chuyện xưa cho đệ nghe, chỉ kể cho một mình huynh nghe, đến lúc đó đệ đừng khóc nhè.”
Cẩn Ca Nhi cầm bánh ngọt nhìn hoàng đế, nhìn lại Ôn Uyển, lại đáng thương mà nhìn Duệ Ca Nhi. Cuối cùng híc híc đáng thương mà đem bánh ngọt trên tay thả lại trong mâm “Mẹ nói, mỗi ngày chỉ có thể ăn hai cái Tảo Hoa Cao. Hôm nay con đã ăn xong hai cái bánh ngọt. Không ăn nữa.”
Hoàng đế nghẹn họng mà nhìn Duệ Ca Nhi trân trối, Ôn Uyển ôm lấy Duệ Ca Nhi, ở trên mặt Duệ Ca Nhi hôn một cái, cười ha ha. Nhi tử ông cụ non này của nàng, cực kỳ đáng yêu.
Duệ Ca Nhi mang vẻ mặt ghét bỏ nhìn Ôn Uyển một cái, lầm bầm : “Mẹ, con là nam tử hán rồi. Tại sao có thể tùy tiện hôn con? Hơn nữa, còn hôn đến khuôn mặt con toàn nước miếng.” Ôn Uyển ấm ức. Ông cụ non chính là ông cụ non, đảo mắt cái đã không đáng yêu nữa.
Hoàng đế nhìn bộ dạng Ôn Uyển ăn thiệt thòi, cười ha ha.
Ôn Uyển giả làm bộ dạng cười khổ không thôi: “Khụ, hiện tại đã bị ghét bỏ rồi. Sau này già rồi, còn muốn dựa vào bọn nó, dựa vào không được rồi.”
Duệ Ca Nhi nghe lời này, lập tức ôm cổ Ôn Uyển: “Mẹ, không có đâu. Con và đệ đệ sau này nhất định sẽ hiếu kính mẹ. Nhưng mà mẹ, sau này người không nên hơi một tí là hôn con ở chỗ có người. Con lớn rồi. Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể bị nữ nhân hôn tùy tiện.”
Hoàng đế thấy mỗi lần Minh Cẩn bộ dạng nhỏ tới đều kiện cáo, nhìn lại Minh Duệ lại như người lớn, cười đến không chịu được. Ngay cả Tôn công công mặc dù không có bật cười, nhưng bả vai cũng run lên một cái .
Cẩn Ca Nhi không cam lòng yếu thế: “Đúng đúng đúng, mẹ, con và ca ca sau này nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ. Mẹ. Người yên tâm.”
Ôn Uyển cười đến thoải mái: “Yên tâm, dĩ nhiên yên tâm.”
Hoàng đế ở bên cạnh nhìn, khuôn mặt cũng tràn đầy tươi cười. Hai năm qua, Ôn Uyển thay đổi rất nhiều. Có thể tự mình Ôn Uyển cũng không có phát hiện nụ cười trên mặt nhiều hơn. Không mặt ủ mày chau hoặc là nói đi xa nữa. Càng không có này loại cảm giác xa cách thật giống như tùy thời chuẩn bị rời đi cái thế giới này để cho hoàng đế lo lắng hãi hùng. Hôm nay thoạt nhìn Ôn Uyển rất tốt.
Sau khi hài tử được Hạ Dao dẫn đi. Ôn Uyển và hoàng đế nói một chút kế hoạch với chuyện làm ăn. Ôn Uyển không phải là muốn hoàng đế nghĩ kế cho nàng. Ôn Uyển nói với hoàng đế, ý cũng là báo cáo một chút để chuẩn bị.
Hoàng đế gật đầu, nhìn