Mai nhi đối với chuyện huyên náo lúc trước, cũng không hiểu Ôn Uyển đang làm cái gì. Nhưng Ôn Uyển có hành động này, khiến Mai nhi không rõ Ôn Uyển đang muốn làm gì, cho nên nở nụ cười: “ Lại nói Linh Đông và ngươi cũng thật hợp nhau, cùng chung ngày sinh nhật với ngươi.” Ý những lời này của Mai nhi, mọi người đều biết.
Ôn Uyển cười cười: “ Đúng vậy a. Lần trước đón hắn đến đây, đã là chuyện của mấy tháng trước rồi. Trong chớp mắt, xảy ra nhiều chuyện như vậy, ai cũng không tưởng tưởng nổi. Đứa nhỏ này tính tình quá mềm yếu.” Về phần ý nhiều hơn nữa, nàng cũng không nói.
Sau khi mọi người rời đi, Ôn Uyển mang Linh Đông trở lại.
Giang thị trong xe ngựa nhìn nữ nhi, lần này nàng tới phủ đệ, chủ yếu là nhìn thái độ của Ôn Uyển. Thấy thái độ Ôn Uyển đối với Di Huyên và Mẫn Gia giống nhau, không ghét bỏ nhưng cũng không lộ ra biểu hiện đặt biệt thích ai hơn. Cộng thêm biểu hiện của Minh Cẩn, tim của nàng coi như cũng xác định rồi. Chẳng qua chuyện lần trước làm cho nàng kinh hãi, nên đã đề cập một chút với trượng phu. Trượng phu lại nói nàng buồn lo vô cớ, năm đó hoàn cảnh Ôn Uyển khó khăn như thế đều vượt qua, bây giờ chuyện này chỉ là chuyện nhỏ. Làm cho nàng đặc biệt lo lắng. Hiện tại chỉ hy vọng Ôn Uyển quận chúa có thể bảo vệ hai hài tử bình an mà thôi.
Nha hoàn Thính Tuyết cẩn thận hỏi: “ Thế tử phi, người giống như đang có tâm sự? Quận chúa không có vẻ không thích tiểu thư, Thế tử phi còn lo lắng cái gì? Quận chúa nói luôn luôn giữ lời hứa, sẽ không nuốt lời đâu.” Mới vừa rồi nàng cũng cẩn thận quan sát Ôn Uyển quận chúa. Ôn Uyển quận chúa thật không có tức giận, nếu không đã ngăn cản lời nói của La phu nhân rồi.
Thính Tuyết cũng là nha hoàn hồi môn mà Giang thị mang theo. Trước có hai đại nha hoàn đã được gả ra ngoài, nên nàng được đề xuất lên thành nhị đẳng nha hoàn, rất trung thành với Giang thị.
Giang thị lắc đầu, nàng không phải đang suy nghĩ về chuyện này. Nàng đang suy nghĩ một chuyện khác, câu nói vừa rồi của Ôn Uyển là có ý gì ? Chuyện lựa chọn hoàng tử, đã náo loạn hơn một tháng, bốn người được đề cử đều tuyên bố rút lui. Tất cả mọi người đều cho rằng chuyện đến đây là kết thúc, nhưng bây giờ xem ra Ôn Uyển hẳn là đã chọn Linh Đông rồi. Nhưng nếu đã sớm lựa chọn trúng Linh Đông, sao lại còn bày ra nhiều trò như thế ?
Ôn Uyển có tính toán gì nàng cũng không muốn suy nghĩ nhiều, mà nàng cũng không muốn. Suy nghĩ của Ôn Uyển quận chúa, nếu kẻ khác có thể đoán được Ôn Uyển đang suy nghĩ cái gì, vậy chắc thành thần hết rồi. Để cho Giang thị lo lắng chính là muội muội Giang Vi của mình. Lần trước vào hoàng cung thăm Giang Vi, Giang Vi tiều tụy đi không ít. Hơn nữa Giang Vị lại cầu xin mình giúp nàng bắt cầu cùng Ôn Uyển.
Giang Lâm than thở, muội muội của nàng sao vẫn mãi suy nghĩ không thông, Ôn Uyển quận chúa không phải là người mà nàng có thể với lên được. Nếu không, ai cũng sẽ cậy quyền đi lên rồi. Ngay cả nàng đứng trước Ôn Uyển cũng phải lấy lòng, thấp không chỉ một cái đầu đâu.
Thính Tuyết nhìn lên thấy Giang Lâm than thở, đoán được tại sao Giang Lâm lại than thở: “ Thế tử phi, nô tỳ xin nói một câu vượt khuôn phép một chút. Thế tử phi đã vì Giang gia làm nhiều chuyện quá rồi, nếu không có Thể tử phi, Giang gia nào có cuộc sống như hiện nay. Thế tử phi cũng phải vì tương lai của thiếu gia và tiểu thư mà tính toán. Thế tử phi làm sao có thể xen lẫn vào chuyện hậu cung của Hoàng đế được. Một vãn bối nhúng tay vào chuyện hậu viện của trưởng bối. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài sẽ ra cái gì nữa? Thế tử phi, ngài ngàn vạn lần không thể mở miệng ra được a!” Mở miệng nói chuyện này, đoán chừng cửa hôn sự này bị ngâm nước nóng mất rồi. Đại tiểu thư sau này làm sao gả ra ngoài không nói, riêng nếu Thế tử biết nguyên nhân hôn sự bị ngâm nước nóng là do Thế tử phi, đến lúc đó nhất định sẽ không chào đón Thế tử phi.
Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Thính Tuyết không nghĩ đến Hoàng đế, Quận chúa hay địa vị gì đó, nàng đơn giản chỉ nhìn vào luân thường đạo lý cơ bản nhất. Hoàng đế là bậc trưởng bối, Ôn Uyển là vãn bối. Làm một vãn bối, Ôn Uyển quận chúa làm sao có thể nhúng tay vào chuyện hậu viện của trưởng bối được chứ ?
Giang Lâm sau khi nghe những lời này, sắc mặt bỗng chốc thay đổi. Giang Vi là bào muội ( muội muội ruột) của nàng, thấy bào muội phải trải qua những ngày không hài lòng, trong lòng nàng cũng rất khó chịu. Nhìn thấy Ôn Uyển nói chưa từng có do dự qua, khẳng định là nói dối. Nhưng nguyên nhân nàng không mở miệng, không phải là suy nghĩ về trưởng bối vãn bối, nàng chẳng qua là đoán được Ôn Uyển nhất định không đáp ứng. Nhưng bây giờ nghe câu này, làm cho nàng như sấm bên tai. Tâm tư kia cùng sự tiếc nuối mới nổi lên, thoáng chốc đã không còn.
Mai nhi cùng Bình nhi nói thầm: “Ngươi nói rốt cuộc đang làm cái gì vậy? Ta càng ngày không đoán được nàng ta đang nghĩ gì ?” Nếu nói như trước kia, nàng có thể đoán được ý của Ôn Uyển đến ba phần, hiện tại đến một phần cũng không có. Khụ, Ôn Uyển ngày càng thâm sâu khó lường a.
Bình nhi cẩn thận dìu Mai nhi đang mang thai: “ Quận chúa tâm tư linh lung, cho nô tỳ mười cái đầu cũng không nghĩ ra đâu. Mà phu nhân cũng không cần nhìn thấu Quận chúa nghĩ cái gì, chỉ cần Quận chúa đối với phu nhân trước sau như một, làm tỷ muội tốt là được.” Tâm tư của Ôn Uyển quận chúa, ai mà có thể đoán. Nàng sẽ không lãng phí đầu óc này đâu.
Mai nhi một lần nữa tìm vị trí thoải mái mà dựa vào: “ Cũng phải. Mang thai đúng là đầu óc càng không linh hoạt được.” Mai nhi nhớ khi đó Ôn Uyển hỏi nếu đây là nam thai thì còn muốn sinh nữa không. Nhịn không được sờ sờ mặt mình. Nàng cũng rất dụng tâm bảo dưỡng, nhưng so với Ôn Uyển, thật không có cách nào so sánh được. Mai nhi nghĩ nếu đây là con trai, có phải không sinh nữa hay không ? Nghĩ tới đây cũng liền cắt đứt cái ý nghĩ này. Làm sao vì xinh đẹp mà không sinh đây. Có đứa nhỏ tự nhiên phải sinh thôi. Chính là làm đẹp cũng phải làm. Ừm, đợi đến lúc tìm cơ hội đi Ôn tuyền sơn trang ngâm ôn tuyền.
Linh Đông theo Ôn Uyển vào thư phòng. Linh Đông tới phủ Quận chú nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên vào trong thư phòng. Vừa vào thư phòng, liền nhìn thấy một bức tranh chữ lớn được treo cân xứng