Thời điểm Ôn Uyển xuất cung, sắc mặt rất nhẹ nhõm.
Tới khi thấy Võ Tinh, mặt nàng lại đầy nét cười, đi tới sát cạnh Võ Tinh, nhỏ giọng nói: “Hạ Dao đã đáp ứng, sang năm khi Hoa Đào nở rộ sẽ cử hành hôn lễ.” Ôn Uyển vốn muốn tổ chức hôn lễ sớm hơn. Nhưng vì nàng đã hứa với Hạ Dao sẽ cử hành hôn lễ trong rừng đào, nên không thể gấp. Hơn nữa, khi hoa đào nở rộ, cử hành hôn lễ trong rừng đào là chuyện vô cùng lãng mạn.
Võ Tinh thật bất ngờ, phản ứng đầu tiên là không tin. Mặc dù mấy năm nay Ôn Uyển vẫn nói sẽ gả Hạ Dao cho hắn nhưng hắn vẫn nghĩ rằng Quận chúa không thể làm được. Hai năm trước vì Quận chúa uy hiếp nên Hạ Dao đã đáp ứng, có điều chỉ là đáp ứng cho có lệ. Sau đó Ôn Uyển liên tiếp nhắc tới chuyện này nhưng Hạ Dao vẫn ậm ừ không rõ ràng nên Võ Tinh càng thêm xác định đó là chuyện không thể nào. Nhiệt tình ban đầu của hắn cũng dần dần giảm xuống, hôm nay chợt nghe Ôn Uyển nói Hạ Dao đã đáp ứng, thời điểm Hôn lễ đã chọn tốt lắm, Võ Tinh có chút ngơ ngác.
May Hạ Dao đã bị Hạ Ảnh kéo qua một bên, nếu không vẻ mặt này của Võ Tinh nhất định sẽ khiến Hạ Dao đổi ý. Ôn Uyển thấy vẻ mặt Võ Tinh vạn phần ngoài ý định, cười híp mắt chờ đợi.
Võ Tinh ách một tiếng mới mở miệng hỏi được: “Hạ Dao thật sự đồng ý sao?” Mặc dù thời gian trôi qua, hắn thấy thái độ Hạ Dao càng ngày càng nhẹ nhàng, cũng nghĩ sớm muộn sẽ có một ngày Hạ Dao đồng ý, nhưng thật sự không nghĩ tới có thể nhanh như vậy. Cảm giác hiện tại của Võ Tinh chính là, hạnh phúc tới quá đột nhiên, hắn không dám tin.
Ôn Uyển cười híp mắt đáp: “Ta còn có thể nói dối ngươi sao? Nhanh chóng đi đặt nhẫn đính hôn. Nếu không đủ tiền trực tiếp tới Tiền viện lấy, bao nhiêu cũng được. Ta nói cho ngươi biết, nhẫn cưới nhất định phải độc nhất vô nhị, cầm nhẫn nhanh chóng cầu hôn Hạ Dao mới có thể biểu lộ thành tâm của ngươi. Ta liền phân phó người chuẩn bị thêu đồ (Hạ Dao còn không bằng Ôn Uyển, Ôn Uyển ít nhất sẽ cầm kim thêu hai mũi, Hạ Dao chắc sẽ trực tiếp đem kim thành ám khí phóng ra mất). Nhất định ta sẽ tổ chức cho các ngươi một hôn lễ náo nhiệt. “Nhanh chóng” thừa dịp cơ hội tốt quyết định ngay, đề phòng nữ nhân Hạ Dao xấu hổ đổi ý.
Võ Tinh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Dao đang đứng, Hạ Dao vẻ mặt mất tự nhiên quay đầu đi nơi khác. (Thật ra Hạ Dao nghe đưuọc hết lời Ôn Uyển nói, đây chính là chỗ tốt của võ công cao cường nha.)
Võ Tinh thấy Hạ Dao như vậy, cũng biết Hạ dao nghe thấy hết, Hạ Dao nghe thấy lời của Quận chúa mà không phản đối, là thật đã đáp ứng đi. Nụ cười trên mặt Võ Tinh không giấu được: “Tốt, tốt, tốt. Chờ đưa Quận chúa trở về phủ ta liền đến hàng kim hoàn chọn nhẫn kim cương.”
Những thứ khác không nói, nhưng tiền mua nhẫn kim cương khẳng định hắn có. Ôn Uyển không bạc đãi thị vệ, thị vệ trong phủ quận chúa lương bổng thấp nhất cũng mười lạng bạc một tháng, của Võ Tinh là tám mươi (bổng lộc của Đại quản gia cũng không cao bằng, Võ Tinh là một trong những người lương cao nhất trong phủ). Những năm qua hắn ăn ở trong phủ đệ (Ôn Uyển có đồ gì mới bốn thị vệ thân cận bọn họ đều có phần), mỗi quý có sáu bộ xiêm y. Hắn lại không có ham mê khác (thị vệ thiếp thân không thể dính dù chỉ một giọt rượu) nên không có hao tổn gì, qua mấy năm cũng có không ít bạc. Trước kia hắn không định thành gia, số tiền này vẫn tồn lại, không động tới, hôm nay muốn tiêu chắc không thiếu.
Đến cửa cung, Ôn Uyển chuyển về xe ngựa của nàng.
Võ Tinh liền đi tới bên cạnh Hạ Dao nhẹ giọng hỏi: “Hạ Dao, nàng thật đáp ứng sao?” <Asi quyết cho anh thay đổi xưng hô cho thân mật:D>
Mặc dù hắn biết Quận chúa sẽ không mang chuyện đại sự như vậy ra nói đùa, nhưng chưa được nghe chính miệng Hạ Dao trả lời, trong lòng có chút không yên tâm, tất nhiên muốn Hạ Dao tự xác nhận.
Mặt Hạ Dao liền đỏ.
Ôn Uyển háo hức như thấy đồ ăn ngon. Thật hiếm có, hiếm có nha. Đây là lần đầu tiên nàng trực tiếp thấy Hạ Dao đỏ mặt. Nàng mím chặt môi, cố nén cười, sợ sau khi nàng cười Hạ Dao sẽ đổi ý.
Hạ Ảnh thì trực tiếp hơn, bật cười.
Hạ Dao bị tiếng cười của Hạ Ảnh bừng tỉnh. Lập tức tức giận vạn phần nói: “Thế nào? Không muốn?” Nhìn cái bộ dáng ngu ngốc ngờ nghệch này, nàng chuẩn bị đổi ý nha.
Võ Tinh vui hớn hở nói: “Làm sao lại không muốn, ta chỉ sợ là nằm mơ.” Hạ Dao võ công cao, dáng người đẹp, thân phận cũng quý trọng, là người hắn vẫn coi như mục tiêu hướng tới. Giờ lại trở thành vợ mình, Võ Tinh có cảm giác mình thật sự đang nằm mơ.
Hạ Dao thấy Võ Tinh càng trông ngu ngốc, hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ đang ở bên ngoài, nếu có thích khách, bộ dạng này của ngươi sao có thể kịp thời bảo vệ quận chúa?”
Võ Tinh cả người chấn động, lập tức thành thực đáp: “Là do ta sơ ý.” Hắn đắc ý vênh váo, nếu vừa rồi có thích khách không phải sẽ có chuyện lớn sao?
Ôn Uyển nhìn cửa cung, cách bọn họ một chút khoảng cách là dày đặc binh sĩ, liền cười híp mắt đáp: “Không đâu, trừ khi thích khách đó là kẻ có thể phi thiên độn địa. Đó là thần tiên, nếu thần tiên muốn mạng nhỏ của ta thì ai cũng không ngăn cản được, đó là do mạng ta đến lúc tận thôi.”
Mặt Hạ Dao lập tức u ám.
Hạ Ảnh lôi tay nàng đi tới bên cạnh Ôn Uyển: “Quận chúa, mời lên xe ngựa. có việc gì trở về trong phủ rồi nói.” Ở bên ngoài nói chuyện như vậy để kẻ khác thấy, khẳng định nói phủ quận chúa là nơi không có quy củ. Sau đó không biết sẽ đồn đại thành chuyện nhảm gì nữa.”
Hạ Dao tiến vào đầu tiên, sau đó tới Ôn Uyển rồi tới Hạ Ảnh. Đây đã là quy tắc bất di bất dịch. Vì Hạ Dao nói có thể trên xe ngựa giấu người, cho nên Ôn Uyển tuyệt đối không thể là người đầu tiên tiến vào xe ngựa.
Ôn Uyển muốn trợn mắt, khi phu xe đánh xe tới nhất định có kiểm tra. Xe ngựa có bao lớn, thích khách có thể trốn ở đâu? Nhưng Hạ Dao kiên trì, Ôn Uyển cũng đành chịu.
Ôn Uyển ở trên xe ngựa, nhìn Hạ Dao cười nói: “Được rồi, tháng ba sang năm đúng mùa hoa đào nở sẽ cử hành hôn lễ ở thôn trang. Ngươi không phải người nhiều ràng buộc, nên chúng ta sẽ đơn giản hóa trình tự, theo đuổi hôn lễ lãng mạn, ngươi thấy có được hay không?” Ở giữa rừng hoa đào, tân lang tân nương mặc hỷ phục, bên cạnh có nha hoàn tát hoa đào lên người. Ôn Uyển vừa nghĩ đã thấy lãng mạn. Haizz, hôn lễ của mình có chút tiếc nuối, nên để Hạ Dao giúp nàng đền bù tiếc nuối ấy đi.
Hạ Dao là người của Thần Cơ Doanh, cuộc sống quá bấp bênh, khi làm nhiệm vụ có thể tùy thời điểm mà chết, cho nên chưa từng có ý nghĩ lập gia đình. Sau này ở bên Ôn Uyển, rồi Ôn Uyển ghép nàng cùng Võ Tinh thành đôi, nàng chỉ cảm thấy quận chúa phiền phức, nàng thật sự không muốn lập gia đình. Lúc ấy nàng thật ra còn muốn phản bác, nữ nhân không có nam nhân vẫn sống được, hơn nữa sống rất tốt.
Sau đó, Ôn Uyển biết rõ khó sanh, cả ngày hết sức lo lắng chuyện sinh nở còn luôn lẩm bẩm chuyện hôn sự của nàng. Hạ Dao hiểu, Ôn Uyển không phải là Bát quái, mà thật sự hi vọng nàng có hạnh phúc, không hy vọng nàng cứ mạnh mẽ đơn độc đi tiếp. Ôn Uyển thường nói với nàng, một nữ nhân dù mạnh mẽ hơn nữa cũng vẫn là nữ nhân, vẫn cần nam nhân che chở. Nàng lúc ấy rất cảm động phần tâm ý này của Ôn Uyển, bởi thế nên mới đáp ứng.
Sau khi Ôn Uyển thoát hiểm, nàng chẳng qua chỉ thuận miệng một câu nói lại bị Ôn Uyển nhắc lại nhiều lần. Có thể bởi vì ở gần hài tử mà nàng càng ngày càng mềm lòng, bị Ôn Uyển nói nhiều quá, lại thấy ánh mắt Võ Tinh nhìn mình, nàng cũng dần thay đổi. Không biết từ lúc nào nàng cảm thấy lập gia đình cũng không tồi. Mặc dù nữ nhân không lấy chồng vẫn có thể sống rất tốt, nhưng như Ôn Uyển, kể từ khi lập gia đình rõ ràng cuộc sống so với trước đó trôi qua tốt hơn. Chỉ cần nghe được trong phủ đệ mỗi ngày tiếng cười nói vui vẻ tâm tình nàng cũng tốt hơn nhiều.
Ôn Uyển đợi gần nửa ngày, thấy Hạ Dao vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, vẻ mặt càng ngày càng nhu hòa. Liền cười nhìn Hạ Ảnh, nhỏ giọng hỏi: “Hạ Dao đã đáp ứng tháng ba năm sau lập gia đình. Còn ngươi, người muốn lúc nào a? Ta đã nhắm một đám cho Hạ Hương, chỉ có ngươi là chưa có ý định gì? Ngươi muốn thế nào a.”
Hạ Ảnh lạnh nhạt nói một câu, không lấy chồng.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh, ánh mắt nàng ấy rất kiên định. Ôn Uyển mặc dù trên mặt không để lộ, nhưng trong lòng hiểu được, muốn thuyết phục Hạ Ảnh lập gia đình không phải chuyện khó khăn bình thường. Đời này có thể thật sự nàng ấy sẽ không kết hôn. Haiz, Ôn Uyển mặc dù chưa muốn bỏ qua, nhưng cũng biết không có bao nhiêu hy vọng.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển có chút nản lòng, trong lòng hơi hơi buông lỏng. Ôn Uyển suy nghĩ không sai, Hạ Ảnh hoàn toàn không có ý định lập gia đình.
Cùng lúc đó, chuyện Ôn Uyển muốn thu Linh Đông làm học sinh đã lan truyền ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất. Trước đó hoàn toàn không có tiền lệ này, Ôn Uyển trở thành Đại Tề, không, nữ lão sư duy nhất từ cổ tới nay.
Hành động của Ôn Uyển khiêu chiến lễ giáo sâm nghiêm, tạo ra tranh cãi lớn vô cùng. Mọi người rối rít dâng sổ con, phê phán hành vi này của Ôn Uyển, thỉnh cầu hoàng đế bác bỏ quyết định hoang đường của Ôn Uyển quận chúa.
Vốn mấy vị Ngự sử thích nhất là gây chuyện, giờ việc này không thể không có Ngự sử góp mặt. Đã có mấy vị ngự sử thượng triều dâng tấu, nhưng không có nhiều Ngự sử cùng ra mặt, nguyên nhân rất đơn giản, ngự sử đại phu Hàn Quốc Trụ vẫn chậm chạp không dâng tấu chương.
Người khác tới khuyên lão thượng tấu, Hàn Quốc Trụ chậm rãi nói: “Lấy tài học của Ôn Uyển quận chúa, các vị đại nhân cho là Quận chúa không có tư cách dạy Linh Đông điện hạ sao? Bàn về mưu lược, bàn về tài trí, bàn về phẩm đức, có điểm nào quận chúa không phù hợp?”
Một ngự sử ngượng ngùng nói: “Nhưng Ôn Uyển quận chúa là phụ nữ.” Phụ nữ sao có thể thu học sinh, hành đạo Khổng Mạnh.
Hàn Quốc Trụ giương mắt nhìn lên: “Đúng, Quận chúa là phụ nữ, nhưng cũng là Hưng quốc quý quận chúa của Đại Tề ta. Đúng rồi, không biết trong nhà của ngươi có lưu giữ bản “sách vỡ lòng” do quận chúa biên soạn không? Lão phu có cất, hơn nữa còn cất đến mấy bản.” Ý của Hàn Quốc Trụ là, trong nhà đã cất chứa sách do quận chúa biên soạn để hài tử học vỡ lòng, cũng coi như cho con mình đi theo học tập, chỉ không có lễ bái sư. Hiện tại lại không cho Ôn Uyển Quận chúa thu học sinh, không phải là mâu thuẫn sao.
Mọi người á khẩu không trả lời được.
Ngự sử vốn là người làm việc trình tấu khiến người ta chán ghét. Hàn Quốc Trụ cũng bị vô số quan lại hận thấu xương. Hàn Quốc Trụ tuy bởi vì chuyện chính biến mấy năm trước nên đối với chuyện của Ôn Uyển phi thường cẩn thận, nhưng không phải lão nghiêng về phía Ôn Uyển. Thân là một Ngự Sử rất có thanh danh, chắc chắn sẽ không thiên vị bất kỳ ai. Chẳng qua là những hành động của Ôn Uyển nhiều năm qua đã khiến cho lão được mở rộng tầm mắt. Cho nên cái chuyện khiêu chiến thế tục lễ giáo này lão không muốn tham dự vào. Dựa theo suy đoán của Hàn Quốc Trụ, hoàng đế hẳn đã sớm đồng ý, không phải chuyện phạm pháp gì, lão cứ nhắm một mắt mở một mắt cũng được.
Bởi vì hành động của Hàn Quốc Trụ nên tấu trình của quan Ngự sử lần này không mãnh liệt như dự đoán. Nhưng quan viên phía dưới thì phản đối vô cùng. Mọi người dựa vào “phụ nữ không thể thu học sinh”, đề nghị không thể mở ra tiền lệ như vậy.
Hoàng đế thu sổ con, không cho bất kỳ ý kiến phúc đáp nào. Cử chỉ này của Hoàng đế khiến cho người phía dưới càng nóng lòng chờ đợi.
Thái tử có chút không chắc về ý tứ của hoàng đế,