Tin Phúc ca nhi mất tích, hoàng đế tất nhiên đã sớm biết. Ông nhìn tin tức, khẽ cười một tiếng. Lúc trước Ôn Uyển thả người bên cạnh Phúc ca nhi, hoàng đế còn cho là nàng chuyện bé xé ra to, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt quả thật phát huy công dụng. Cho nên nói, cái nha đầu này luôn tâm niệm cần phòng bị chu đáo quả là chính xác. Về phần Bình Thượng Đường, hoàng đế không hề quan tâm dù chỉ một giây.
Ôn Uyển cũng không vì chuyện Phúc ca nhi mất tích mà quá lo lắng bởi vì nàng tin chắc sẽ không có chuyện gì. Hiện nay nàng đang suy nghĩ tới chuyện khác, là chuyện làm ăn cùng Ngọc Phi Dương.
Người ta đã chịu mệt nhọc nhưng lại đáp ứng phân chia 5:5, nàng cũng không nên chỉ nhận tiền, không làm việc nha. Nàng không giống cậu hoàng đế, cầm tiền xem như chuyện đương nhiên, thiên kinh địa nghĩa. Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi viết một phong thư, cho người mang tới cho Ngọc Phi Dương.
Ngọc Phi Dương nhận được thư của Ôn Uyển, mở ra xem, có chút ngoài ý muốn. Ôn Uyển viết, sau này, trên cơ sở làm ăn nàng có thể giúp đỡ một chút chủ ý (có ý tứ là nàng sẽ làm cố vấn kinh tế cho hắn). Trong thư Ôn Uyển còn nói, nếu Ngọc Phi Dương nguyện ý tìm một đối tác, nàng sẽ tiến cử một người nhập cổ phần (có thể được Ôn Uyển tiến cử tất nhiên không phải hạng người rảnh rỗi).
Ngọc Phi Dương thấy người Ôn Uyển tiến cử là Hạo Thân Vương thì khẽ nhướng mày.
Ngọc nhị gia biết Ôn Uyển nói sẽ giúp đỡ tiến cử họ với Hạo Thân Vương thì nói: “Đại ca, chúng ta đã phân cho nàng năm thành, nếu hợp tác với Hạo Thân Vương ít nhất cũng phải phân ra hai thành nữa, như vậy có chút khó khăn.”
Ngọc Phi Dương cười khổ đáp: “Quận chúa thật lợi hại. Như thế này, dù ta muốn cự tuyệt cũng không được. Xem ra quận chúa biết ta vì lẽ gì phải tới tìm nàng. Thay vì nói tiến cử một đối tác, chi bằng nói tìm cho ta núi dựa.” Ôn Uyển quận chúa không muốn tự mình làm núi dựa cho nhà hắn, nên tìm cho hắn một nơi dựa vào. Theo đó, hắn hẳn nên cảm tạ nàng cho cơ hội này, nhưng Ngọc Phi Dương trong lòng không biết có mùi vị gì, nàng nguyện ý trực tiếp làm núi dựa không phải tốt hơn sao?
Ngọc nhị gia nghe những lời này của Ngọc Phi Dương, liền muốn phát hỏa. Sở dĩ bọn họ tìm tới Quận chúa, muốn cùng quận chúa làm ăn là muốn cho người khác biết bọn họ đầu phục Quận chúa. Như vậy thời điểm mấy hoàng tử tính toán bọn họ sẽ kiêng kị phần nào. Thật không nghĩ tới, Ôn Uyển quận chúa chỉ chiếm tiện nghi không muốn là núi dựa, lại đưa lên một đề nghị như vậy. Bọn họ đúng là không thể bỏ qua, vì Hạo thân vương là Hoàng thúc, đầu nhập vào ông ấy so với đầu nhập vào hoàng tử có độ an toàn cao hơn.
Ngọc Phi Dương và Ngọc nhị gia đều là người đã trải qua đoạt trữ, đã thấy cảnh Khương gia suy tàn nên không muốn dẫm vào vết xe đổ. Bọn họ trăm triệu lần không muốn bị cuốn vào việc tranh giành của các hoàng tử, không có biện pháp đành kiên trì tìm Ôn Uyển. Kết quả làm bọn họ có chút ưu sầu, nhưng cũng may Ôn Uyển quận chúa vẫn coi như có chút phúc hậu, nếu không bọn họ quả thật chỉ có khóc.
Ôn Uyển biết tính toán của họ, cũng có thể hiểu nỗi khổ tâm của Ngọc Phi Dương. Năm đó đoạt trữ, đúng là bốn phương tám hướng các lộ thần thông, nàng cũng phải hao hết tâm lực trù tính cho đương kim thánh thượng. Cũng bởi vì đã trải qua nỗi khổ đó, nên hiện giờ chỉ hận không thể cách xa mấy vị hoàng tử cả vạn dặm. Đáng tiếc, đó chỉ là mong muốn xa vời, thực tế tàn khốc, không những không cách xa được mà mỗi ngày đều phải giao tiếp.
Nàng đã như vậy, Ngọc Phi Dương là đệ nhất thương nhân của Đại Tề sao có thể ngoại lệ? Bị các hoàng tử nhớ thương là chuyện không cần thấy cũng có thể đoán. Cho nên Ôn Uyển khi nhận được thư đồng ý của Ngọc Phi Dương cũng không ngạc nhiên.
Không chỉ Hạ Dao không hài lòng, cả Hạ Ảnh cũng phản ứng: “Quận chúa, người quản rộng như vậy làm gì? Nếu bọn họ muốn dựa vào Hạo Thân vương, còn lo không có cách hay sao? Ta nghe nói Ngọc Phi Dương và Hạo Thân Vương đã có nhiều giao dịch lớn.” Hạ Ảnh có thể mở miệng nói, nghĩa là nàng có đầy đủ căn cứ chính xác. Cho nên Hạ Ảnh đối với hành động này của Ôn Uyển rất không hiểu, cũng không đồng tình. Trước khi viết thư, Ôn Uyển chưa đề cập tới chuyện này với các nàng, nếu không các nàng cũng không có phản ứng như vậy.
Thật ra Ôn Uyển biết Ngọc Phi Dương và Hạo Thân Vương có quan hệ nên mới đề nghị Hạo Thân vương nhập cổ phần. Nếu họ không biết lẫn nhau, chắc chắn nàng sẽ không tiến cử, vì nếu có vấn đề gì, sẽ khiến nàng phiền phức.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển có vẻ lơ đễnh liền nhắc nhở: “Quận chúa, lần này nếu đã nhận lời thì coi như chuyện đã rồi. Nhưng lần sau tuyệt đối không thể cảm tính như vậy.” Ôn Uyển luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối đã nói sẽ làm được. Nhiều năm qua, chỉ cần lời nàng đã nói ra sẽ không nuốt lời, cho nên giờ có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, nhưng phải đề phòng lần khác.
Ôn Uyển gật đầu, nàng hiểu vì sao Hạ Dao và Hạ Ảnh có phản ứng kịch liệt này. Như Hoàng đế nhận lợi nhuận từ nàng, Hạ Dao và Hạ Ảnh cho rằng nàng với Hoàng đế có thể giống nhau, bởi vì nguyện ý hùn vốn với Ngọc Phi Dương là cho hắn ta mặt mũi.
Trong lòng Ôn Uyển cũng biết, nếu nàng không lên tiếng, nhận tiền mà không làm việc thì Ngọc Phi Dương cũng không thể làm gì, nhưng nàng không muốn. Nàng làm việc có nguyên tắc của chính mình, đã nhận được lợi ích từ người ta, cũng phải làm cho người ta có chút dễ dàng.
Về phần nói lần này, lần sau thì…
Ôn Uyển cười cười nói: “Đưa thiệp mời cho Đông thế tử phi, mời thế tử phi qua đây ngắm hoa.” Trong phủ quận chúa, hoa nở cũng không tệ.
Ôn Uyển nguyện ý bắc cầu dắt tuyến cho Ngọc Phi Dương, không hẳn chỉ vì nàng không thích chiếm không tiện nghi của người khác, mà còn vì cửa hàng làm ăn của Ngọc Phi Dương rất lớn, đến lúc nhiều ánh mắt thèm thuồng, tất có nhiều người hạ thủ. Nàng không muốn phải giải quyết phiền toái, nên tìm người tài ba trấn trụ.
Đông thế tử phi nhận được thiếp mời của Ôn Uyển, có chút giật mình. Không thể không ngạc nhiên a, đây là lần đầu tiên nàng nhận được thiệp mời riêng của Ôn Uyển (quá khứ nếu Ôn Uyển có mời cũng mời chung Hạo thân vương phủ). Cho nên, nàng không hề chần chừ, ngay lập tức báo việc này cho chồng, thuận đường thông báo luôn cho Hạo Thân Vương.
Hạo thân vương nghĩ tới những hành động gần đây của Ôn Uyển, Triều đình còn đang vì nàng muốn thu Linh Đông làm học sinh mà tranh luận không ngớt. Đối với việc thu Linh Đông là học sinh, Hạo Thân Vương không nghĩ gì, chẳng qua suy nghĩ nhiều về người đứng phía sau (Hoàng đế): “Ngươi nói xem có phải Ôn Uyển muốn bồi dưỡng một người thừa kế hay không?? Nếu không tại sao lại muốn làm lễ trịnh trọng như vậy?” Nếu Ôn Uyển muốn đẩy Linh Đông thượng vị, thì thu Linh Đông làm học sinh, sau này nàng không chỉ là biểu cô, còn là Đế sư, có song trùng thân phận, thì trong vòng trăm năm, Bạch Gia không cần lo lắng, hai đứa con trai của nàng cũng không cần lo lắng.
Trên triều, không có ai là kẻ ngốc, chỉ cần là người nhạy cảm trên phương diện chính trị đều có phỏng đoán này nhưng vì sau phỏng đoán này thì có rất nhiều nguyên nhân nên người bình thường đều hoài nghi mà không thể xác nhận. Phụ tá bên cạnh Hạo Thân vương cho rằng đây không phải sự thật: “Nếu quận chúa thật sự muốn bồi dưỡng một người thừa kế hẳn phải lựa chọn một đứa trẻ thông minh cơ trí, sao lại chọn Linh Đông điện hạ? Cho dù Ôn Uyển quận chúa có rắp tâm khác, thật sự muốn đẩy Linh Đông điện hạ thượng vị thì lực cản cũng quá lớn. Hơn nữa Vương gia vẫn thường nói, quận chúa từ trong xương luôn có cốt cách của ẩn sỹ.” Ý của phụ tá là, Hạo thân vương thấy Ôn Uyển quận chúa không phải người màng tới quyền thế, phụ tá tin tưởng ánh mắt của Hạo thân vương. Nếu có cốt cách ẩn sỹ sẽ không nghĩ tới việc lợi dụng Linh Đông điện hạ để có quyền thế cao hơn. Giờ việc nhận Linh Đông có thể do thật thích đứa bé này, không có lý do khác, bởi vì Ôn Uyển quận chúa thật sự không thiếu thứ gì.
Hạo Thân vương cũng có chút suy nghĩ. Hiện nay địa vị của thái tử tràn ngập nguy cơ, nếu hắn bị phế, Linh Đông là đích con thứ sẽ trùng trùng nguy cơ. Ôn Uyển không đáng phải vì một Linh Đông mà bị cuốn vào việc tranh giành đế vị. Hơn nữa ông biết Ôn Uyển nhiều năm như vậy, Ôn Uyển không phải là người cần đến quyền thế, từ trong xương cốt đã có một loại thờ ơ. Nếu nói Ôn Uyển muốn đỡ một người thừa kế để đạt tới lợi ích lớn hơn thì Hạo thân vương thực sự không tin. Quen biết nhiều năm như vậy, điểm ánh mắt nhìn người như thế ông vẫn phải có. Chẳng qua bàn tính của Ôn Uyển, luôn khiến người khác có chút nhìn không thấu.
Gã sai vặt phía ngoài thông báo thế tử gia tới cầu kiến vương gia.
Hạo Thân vương cho nhi tử vào gặp, nghe hắn báo Ôn Uyển đưa thiệp mời con dâu đến phủ, thì có chút kinh ngạc. Không nên trách Hạo Thân vương dễ bị việc nhỏ tác động, mà quả thật do những năm gần đây, ngoài thỉnh thoảng mời Mai nhi đến phủ tán gẫu, Ôn Uyển rất ít hạ thiếp mời, cho dù có phát thiếp, cũng do có việc quan trọng, cho nên khiến người khác có cảm giác, nàng không có việc không đăng tam bảo điện (không có việc không vào điện tam bảo). “Nếu không có chuyện, Ôn Uyển không bao giờ đãi khách, xem ra là có việc gì đó. Cứ để thế tử phi qua thăm xem có chuyện gì, trong hồ lô nàng chứa thuốc gì?” Ôn Uyển thu Linh Đông rốt cuộc có tính toán gì, thật đúng làm người ta suy nghĩ không ra.
Đêm thu, trời cao thăm thẳm, thiên không im lặng dị thường, vầng trăng lưỡi liềm lẳng lặng treo trên bầu trời, không có sao làm bạn, khiến nó lộ ra vẻ tịch liêu.
Hạ Dao đã nhiều năm thấy Ôn Uyển đứng trong sân ngẩng đầu ngắm bầu trời một cách vô ích. Tất