Đông thế tử phi cẩn thận dùng phấn thoa lên mặt Hạ Dao, nhận lấy tê tuyến màu đỏ từ tay nha đầu rắc lên mặt Hạ Dao, tê tuyến trên tay nàng được thổi đầy lên mặt Hạ Dao, đâm vào mặt nàng đau nhói. Đúng lúc hỉ bà cũng cao giọng hô: “Trái bắn một tuyến sinh quý tử, phải bắn một tuyến sinh kiều nam, một bên ba tuyến được an ổn, bào thai của cô nương sinh kỳ lân.” Những lời cát tường này mỗi lần gả tân nương đều không thiếu hụt.
Cũng chính sự đau đớn này kéo hồn Hạ Dao về. Mặc dù không phải rất đau, năm đó loại đau đớn như đào tim ra nàng cũng đều đã trải qua, những thứ này chẳng coi là gì. Nhưng bởi vì lần này đặc thù, Hạ Dao cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Đông thế tử phi mặc dù tự nhận mình thủ nghệ không kém (qua nhiều năm như vậy Đông thế tử phi làm toàn phúc thái thái không ít lần, quen tay hay việc nên thủ nghệ cũng không kém) nhưng nàng cũng biết thủ có tốt hơn thì cũng bị đau, thấy thần sắc không được tự nhiên của Hạ Dao, Đông thế tử phi vừa cười vừa nói mấy lời trấn an.
Hạ Dao rất muốn cười nhưng nàng không biết tại sao lại cười không nổi. Ngược lại có chút vọng động muốn rơi lệ.
Ôn Uyển đi đến cười nói: “Chuẩn bị xong rồi.” Nhìn lại thần sắc của Hạ Dao liền cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy?” Làm sao lại có thần sắc giống như muốn khóc.
Ôn Uyển nghĩ không ra, lập gia đình thế nhưng lại khiến một Hạ Dao kiên cường như sắt muốn khóc.
Hạ Dao đè thấp giọng nói: “Không có gì.” Mặc dù đi theo Ôn Uyển, nàng càng ngày càng nhu hòa, nhưng chỉ là với Ôn Uyển và hai đứa bé, đối với những người khác nửa điểm cũng không đổi.
Hai tháng này Hạ Dao dưới sự giám sát của Ôn Uyển mỗi ngày đều dùng trân châu đắp mặt, lại hàng ngày uống thuốc dưỡng nhan do Hạ Nhàn làm, còn có mỗi ngày đều dùng dược thiện làm món chính, da thịt dưỡng càng ngày càng mềm mại, trắng nõn. Hôm nay se lông mặt trông lại càng dễ nhìn hơn.
Ôn Uyển cười ha ha nói: “Hạ Dao, hôm nay ta trang điểm cho ngươi, đảm bảo sẽ biến ngươi thành tân nương đẹp nhất, Võ Tinh khẳng định nhìn không dời mắt được.” Kỹ thuật trang điểm của Ôn Uyển lúc trước được Hạ Dao khen ngợi là không tầm thường, nhưng Ôn Uyển căn bản không trang điểm. Thứ nhất Ôn Uyển cảm thấy mình còn trẻ, không cần trang điểm, thứ hai Ôn Uyển cho là mấy đồ trang điểm kia trừ phi là thiên nhiên tinh khiết, nếu không vẫn sẽ tổn hại da, hại đến sức khỏe. Đặc biệt là những đồ trang điểm hiện tại, phần lớn đều là những thứ làm hại đến sức khỏe. Ôn Uyển có khuynh hướng bảo dưỡng tự nhiên hơn.
Hạ Dao cười.
Sau khi Ôn Uyển thấy Hạ Dao đồng ý, cầm lấy bút kẻ lông mày tinh tế vẽ. Ôn Uyển vẽ rất chậm cũng vô cùng cẩn thận.
Đông thế tử phi khi nghe Ôn Uyển nói muốn trang điểm cho Hạ Dao còn cho là Ôn Uyển nói đùa thôi, không ngờ Ôn Uyển thực sự trang điểm cho Hạ Dao. Bộ dáng nghiêm túc kia khiến mọi người trong phòng đều im lặng quan sát.
Ôn Uyển đã thật lâu không có động thủ trang điểm rồi, kĩ xảo có chút lạ lẫm, nhưng so với hỉ nương thì tốt hơn ngàn vạn lần. Thời đại này tân nương có một đặc thù, đó chính là mặt phải bôi một tầng phấn trắng dầy. Muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.
Ôn Uyển mất nửa canh giờ mới vẽ xong đóa hoa đào tinh sao trang điểm cho Hạ Dao. Hạ Dao lớn lên không thể nói là xinh đẹp, chỉ có thể coi là thanh tú. Nhưng qua khoảng thời gian điều dưỡng này, cộng thêm tay nghề của Ôn Uyển, hôm này Hạ Dao rựa rỡ lóa mắt, khiến một đám nữ nhân bên cạnh khen không dứt miệng.
Đông thế tử phi rất kinh ngạc, trang điểm bằng hoa đào lúc trước đã có một khoảng thời gian lưu hành. Sau không biết làm sao lại thịnh hành ở Xuân Phong lâu, khiến mấy quý phụ kia không thích nữa. Trong nhóm quý phụ không ai trang điểm hoa đào nữa vì vậy trang điểm hoa đào mai danh ẩn tích. Không ngờ Ôn Uyển lại có thể trang điểm hoa đào, hơn nữa lại vẽ đẹp như vậy: “Có Quận chúa có tay nghề đoạt xỏa thiên công ở đây, Hạ Dao cô nương lúc này thật giống như đi ra từ một khóm hoa. Cô nương xinh đẹp như vậy, đảm bảo tân lang nhìn không rời mắt được.” Mặc dù lời này có chút nói quá nhưng tân nương đúng là xinh đẹp nhất.
Trang điểm xong mới có thể búi tóc vì muốn tương xứng. Ôn Uyển trang điểm xong, Đông thế tử phi cũng cầm lược vấn tóc cho Hạ Dao, cài châu sai vào.
Hai mươi tám tháng ba, ngày đại cát. Ánh mặt trời rực rỡ, cảnh xuân tươi đẹp, trong viện của Ôn Uyển cũng muôn hồng ngìn tía, thật đủ màu sắc, đủ hương thơm. Một cảnh tượng thật đẹp.
Trước hôn lễ đã bàn sẽ xuất giá từ chỗ này. Tân phòng ở một viện khác. Hôn lễ này thực ra cũng chỉ là một khúc nhạc đệm, nhưng Ôn Uyển cho rằng dù là khúc nhạc đệm cũng phải náo nhiệt. Ít nhất để cho mọi người biết Hạ Dao đã thành thân. Mà không phải lặng yên không tiếng động như Hạ Dao nói chỉ cần hôn thư là được.
Lát sau đã nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng chiêng, trống, hỉ nương kêu giờ lành đã đến.
Ôn Uyển quay đầu nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện không có chỗ nào không thỏa đáng. Ôn Uyển xác nhận không có sai sót gì mới phân phó người đỡ tân nương.
Bên ngoài có nha hoàn không nhanh không chậm nói: “Quận chúa, Võ đại nhân đã qua lễ tế nhạn, muốn đỡ tân nương xuất môn.” Tất cả mọi người đều biết lần thành thân này là Ôn Uyển cho Hạ Dao thể diện. Thành thân xong hai người vẫn như trước ở bên cạnh Ôn Uyển. Cho nên cũng không náo loạn, gấp gáp như hôn lễ khác. Hết thảy đều rât chỉnh tề, ngăn nắp.
Ôn Uyển cười híp mắt, phủ khăn voan hoa đào cho Hạ Dao, lại nhét quả táo vào trong tay Hạ Dao. Rất nhanh đã nghe thấy tiếng của hỉ bà ở bên ngoài: “Giờ lành đã đến, tân nương xuất giá!”
Ôn Uyển đỡ Hạ Dao ra khỏi phòng, bên ngoài, người cõng Hạ Dao đang chờ ở cửa, Ôn Uyển vốn muốn để Yến Kỳ Hiên làm nhưng Hạ Dao không muốn. Không biện pháp chỉ có thể tìm đến một hỉ nương cường tráng.
Hỉ nương cõng Hạ Dao từ từ đi. Sau khi đưa ra khỏi cửa, tiếng người bên đường ầm ĩ, tiếng bánh pháo, âm thanh chúc mừng không ngớt. Hạ Dao dưới sự giúp đỡ của hỉ nương lên kiệu hoa.
Võ Tinh mặc một bộ y phục đỏ thẫm, người gặp chuyện tốt tinh thần sảng khoái. Khuôn mặt dĩ vãng Ôn Uyển cho là âm nhu nay đổi sang khuôn mặt tươi cười, nụ cười kia đủ khiến người ta chói mắt.
Kiệu hoa đi về phía rừng đào. Người tới xem lễ trừ vợ chồng Mai Nhi những người khác toàn bộ đều là người trong hoàng tộc. Lần này đi theo hoàng đế có không ít trọng thần, còn có tông thất. Ôn Uyển cũng không mời tất cả tông sư, chỉ mời mấy trưởng giả tông thất có quan hệ không tệ với nàng, trọng thần một người cũng không mời. Dù sao thân phận Hạ Dao là nữ nhi tông thất, mời tông thất là danh chính ngôn thuận. Cũng vì vậy, cộng thêm hỉ nương, kiệu phu, toàn phúc thái thái, nhân số cũng không tính là ít. Xa xa vượt qua dự liệu.
Ôn Uyển chờ sau khi Hạ Dao ra ngoài liền chuận bị một chút. Trên đường nhỏ lên núi, nàng vội đuổi theo đến trước Hạ Dao.
Ôn Uyển vừa đi vừa cười, nói với Hạ Ảnh: “Ta thật bận rộn mà, vừa làm nhà mẹ đẻ, lại vừa làm người nhà chồng. Không dễ dàng a!” Thật ra trong lòng nàng tràn đầy vui mừng.
Hạ Ảnh cười nói: “Quận chúa, nếu mệt, ta cõng người lên.” Thật ra ban đầu cũng có nói dùng kiệu đưa Ôn Uyển lên. Ôn Uyển không đáp ứng. Không nói hôm nay chỉ có tân nương mới được ngồi kiệu, nàng không thể chen cái náo nhiệt này, lại nói núi không cao, nàng hoàn toàn có thể đi bộ lên.
Hạ Hương ở một bên thấy thú vị: “Quận chúa, hôm nay Hạ Dao thành thân rồi. Ngài rốt cuộc có thể buông tâm.” Hi vọng sau này Quận chúa đừng nhắc mãi đến hôn sự của các nàng nữa.
Hạ Ảnh đáp một ánh mắt xem thường. Đây là nói cái gì, còn không phải là khơi đề tài ra sao? Quận chúa nếu mà bỏ qua mới là lạ đó. Quả nhiên Ôn Uyển nghe được câu này lập tức nói: “Nếu mấy người các ngươi đều thành thân hết, ta đây liền thật sự có thể yên tâm rồi.”
Hạ Hương nói xong cũng ý thức được mình nói sai rồi. Nghe thấy lời của Ôn Uyển liền lập tức giả câm. Hạ Ảnh thì giả bộ điếc, cái gì cũng không nghe thấy.
Ôn Uyển thấy hai nàng lại bắt đầu không tiếng động chống đối, bất đắc dĩ nói: “Hai người đừng nói là ta dài dòng. Ta cũng không bắt buộc các ngươi, nếu các ngươi gặp được người tốt, lại thấy vừa ý, thì không nên bỏ lỡ.” Mặc dù nói nữ nhân không lấy chồng cũng có thể sống rất tốt, nhưng Ôn Uyển cảm thấy già rồi sẽ có chút cô quạnh. Dĩ nhiên nếu hai nàng không gặp được người thích hợp Ôn Uyển cũng coi như thôi. Nhưng cũng không thể đến nghĩ một chút cũng không được! Triệt để đoạn tuyệt.
Hạ Ảnh bất đắc dĩ nói: “Quận chúa, ta sớm đã nói với người không nên phí tâm. Cả đời ta sẽ theo ngài, không lập gia đình. Nếu đến một ngày ta vô dụng rồi, ngài ghét bỏ, ta sẽ rời đi.”
Ôn Uyển sờ cằm: “Ngươi nói cái gì vậy? Cái gì là ta ghét bỏ ngươi? Ta còn có thể thiếu cho ngươi đôi đũa sao ? Ta chỉ lo lắng cho các ngươi một người tịch mịch.” Tịch mịch là một chuyện rất đáng sợ.
Hạ Ảnh suy nghĩ sau đó nói: “Vậy thì chờ thêm hai năm, chờ Minh Duệ và Minh Cẩn lớn, ta cũng sẽ chọn một người thuận mắt đặt bên cạnh ngài nuôi. Sau này cũng có người nói chuyện, không sợ cô quạnh.” Như vậy chu toàn.
Ôn Uyển im lặng: “Ta không phải ý này.” Được rồi, Hạ Ảnh không có bỏ, nhưng thái độ Hạ Hương hẳn không kiên quyết như vậy đi.
Hạ Hương quả thật không có kiên quyết như vậy, nhưng Hạ Hương cho rằng đến tuổi này của các nàng rồi mấy nam nhân nguyện ý cưới nàng nếu không vì quyền thế của Quận chúa thì cũng là có mục đích khác. Nếu không sao lại bỏ cô nương mười tám tuổi xuân không cần ngược lại đi cưới các nàng, nữ nhân