Vừa rạng sáng ngày thứ hai Ôn Uyển đang đánh quyền ở trong sân. Ba đứa bé cũng muốn cùng lúc rời giường rèn luyện. Minh Cẩn cố nằm ỳ thì trực tiếp bị Minh Duệ kéo lên. Minh Cẩn oa oa kêu to, sau đó cười khổ đứng lên. Hạ Dao đối với tràng diện này đã tập mãi thành thói quen rồi.
Hai người xuống giường, nước đã được chuẩn bị xong. Ôn Uyển chú trọng dưỡng thân, cho nên buổi sáng đánh răng dùng nước ấm, rửa mặt dùng nước lạnh.
Lúc Minh Duệ và Minh Cẩn đi ra thì Linh Đông đã ở trong sân. Minh Duệ nhìn thoáng qua Minh Cẩn, do tên này cản trở đấy, xem đi, lại đến muộn.
Ở trong tứ hợp viện nho nhỏ này có trồng mấy cây đại thụ cao lớn. Nửa đêm ngày hôm qua, vào phòng đã nghĩ ngợi tranh thủ thời gian tìm giường ngủ, làm gì còn chú ý trong sân nhỏ có thứ gì thú vị. Minh Cẩn nhìn, cảm thấy cái cây này rất lạ, không giống cây nào trong nhà. Lúc này không nhìn thẳng ánh mắt Minh Duệ đang trách cứ, mà hỏi Ôn Uyển đang đánh quyền: “Mẹ, đây là cây gì? Con làm sao chưa thấy qua.”
Ôn Uyển cười chỉ vào cây nói: “Đây là du tiền thụ (cây du có quả giống đồng tiền). Quả du chín vào tháng tư, đến lúc đó các con muốn ăn sống hay ăn chín đều có thể.”
Minh Cẩn hiếm lạ: “Còn có thể ăn sống? Ăn cái gì?”
Hạ Dao hé miệng vừa cười vừa nói: “Ăn lá cây.” Quả du và lá cây đều có thể ăn.
Minh Cẩn mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi nói: “Lá cây? Lá cây còn có thể ăn? Vậy chúng ta không phải trở thành bé thỏ trắng sao?” Nghe nói bé thỏ trắng là ăn cỏ cùng lá cây đấy.
Ôn Uyển đổ mồ hôi dữ dội, nàng đã rất cố gắng phổ cập tri thức cho mấy hài tử rồi. Không nghĩ tới, vẫn nuôi ra một nhi tử không hiểu chuyện gì?
Minh Duệ bắn Minh Cẩn một cái: “Đần, lá cây người cũng có thể ăn.” Minh Cẩn đau oa oa kêu to, đau khổ nhìn Ôn Uyển đứng mỉm cười bên cạnh.
Hôm nay thời tiết rất tốt. Trời râm mát, tuy không có mặt trời, nhưng cũng không âm u đấy. Thời tiết tốt như vậy, tất nhiên là Ôn Uyển muốn dẫn ba đứa bé đi ra ngoài dạo. Ba đứa bé nhìn từng dãy nhà ở thấp bé khó coi trước mắt, bốn phía phòng ở còn dùng hàng rào vây quanh. Ba hài tử cảm thấy rất thần kỳ.
Minh Cẩn lại dẫn đầu đặt một câu hỏi: “Mẹ, vì sao bọn họ lại ở nhà ở khó coi như vậy?” trầm thấp bụi bẩn, khó coi chết đi được.
Ôn Uyển không trả lời Minh Cẩn, ngược lại hỏi Linh Đông trước: “Linh Đông, con cảm thấy nhà của bọn họ cũng khó coi sao?”
Tất cả trước mắt đã vượt ra khỏi tưởng tượng của Linh Đông. Không nói tới nhà của bọn họ không cách nào so sánh với Đông cung cùng phủ Quận chúa. Mà ngay cả phòng ốc hạ nhân nhà hắn ở cũng tốt hơn những cái này. Linh Đông lập tức gật đầu: “Cô cô, chỗ ở của những người này rất đơn sơ.”
Ôn Uyển cười nói với ba đứa bé: “Mẹ kể cho các con nghe một câu chuyện, kỳ thật đây cũng không phải câu chuyện, là chuyện thật trên sử sách có ghi lại. Có một năm ở một nơi đã xảy ra hạn hán, dân chúng không có cơm ăn, hoa cỏ cây cối trên núi có thể ăn đều ăn hết sạch rồi. Thật sự là không có gì có thể ăn, chỉ có thể ăn đất quan âm. Muốn biết đất quan âm là cái gì sao?”
Minh Cẩn ngồi xổm xuống nhìn mặt đất: “Mẹ, đất quan âm không phải là đất sao? Đất cũng có thể ăn sao?” Cái này thật đúng là chuyện hiếm có rồi.
Ôn Uyển sắc mặt bình thản nói: “Chúng ta giẫm dưới chân chính là đất, nhưng không phải đất quan âm, đất này ăn nhiều sẽ chết. Đất quan âm ăn nhiều tuy sẽ không chết luôn, nhưng ăn nhiều đất quan âm không thể đi xí, làm cho mỗi người ăn nó đang sống tốt đẹp bị nghẹn chết.”
Sắc mặt Minh Cẩn thoáng chốc đỏ bừng. Linh Đông cùng Minh Duệ cũng là vẻ mặt kinh hãi nhìn Ôn Uyển. Còn có loại chuyện này, bọn hắn vì sao chưa từng nghe qua?
Ôn Uyển lắc đầu nói: “Đại thần tấu với hoàng đế, thỉnh cầu hoàng đế trợ cấp thiên tai, cứu trợ dân chúng. Hoàng đế nghe đại thần tấu, vô cùng ngạc nhiên hỏi đại thần tại sao dân chúng không có cơm ăn, không ăn thịt cháo, còn muốn ăn đất quan âm chứ?”
Ôn Uyển nói xong nhìn ba hài tử.
Linh Đông sắc mặt thay đổi mấy lần. Trên đời này còn có hoàng đế hoang đường như vậy. Minh Duệ lại nhìn Ôn Uyển, trong mắt có tò mò, bé vì sao chưa từng nghe qua chuyện xưa này. Minh Cẩn thì kỳ quái hỏi lại: “Mẹ, dân chúng đến cơm cũng không có để ăn, làm sao có thịt ăn?”
Ôn Uyển nghe xong rất vui mừng, cố gắng hai năm qua cũng không có uổng phí toàn bộ. Ít nhất Minh Cẩn cũng biết thịt quý hơn cơm. Không có cơm ăn vậy thì càng không khả năng có thịt ăn a: “Ừm, Minh Cẩn nói rất đúng. Không có cơm gạo ăn, tất nhiên cũng không có thịt ăn. Các con cảm thấy những ngôi nhà này rất đơn sơ, rất khó coi đúng không?”
Ba đứa nhỏ đều gật đầu.
Ôn Uyển cười một tiếng: “Nhưng mà các con biết không? Mỗi hộ nhà nông trong nông trang đều là ba bữa cơm không lo, mỗi tháng cũng chỉ có thể một lần ăn thức ăn mặn, nông hộ này cũng đã được coi là phú hộ. Các con nói nhà khó coi, nhưng ở trong mắt dân chúng bình thường đã là nhà ở rất tốt rồi.” thôn Thập Lý này của Ôn Uyển, đã là thôn giàu có nổi tiếng gần xa rồi. Cũng là nơi mà cô nương muốn gả tiến vào thôn Thập Lý. Mặc dù hiện tại triều Đại Tề giàu có rồi, không có xuất hiện việc người chết đói. Nhưng mà dân chúng thật ra cũng chỉ là giải quyết được vấn đề ấm no. Những thứ khác cao cấp hơn vẫn rất khó khăn đấy.
Linh Đông ngẩng đầu hỏi Ôn Uyển: “Cô cô, người nói là những căn phòng này trong mắt dân chúng đã rất tốt rồi sao?”
Ôn Uyển gật đầu: “Mẹ không hi vọng các con sau khi lớn lên cũng không hiểu biết như vậy. Phải biết là với một hộ nông gia như vậy, lợi nhuận một năm mười lượng bạc đã có thể giải quyết sinh kế một nhà rồi. Các con nếu không biết nhận thức cái gì, vậy mẹ nói cho các con biết. Minh Cẩn, cái khóa trường mệnh con đeo trên cổ này cũng đã đủ cho một hộ nông dân cả đời không lo ăn mặc rồi.”
Minh Cẩn vuốt trường khóa mệnh trên cổ, cầm trong tay, nhìn kỹ trường khóa mệnh. Bé còn không biết, khóa của mình đáng giá như vậy đó a!
Ôn Uyển dẫn ba đứa bé đi tới đồng ruộng. Ở bên trong đồng ruộng, nông dân đã ở đó