Ôn Uyển vuốt Minh Duệ đã gầy đi không ít, đau lòng nói: “Hạ Nhàn cô cô đã làm cả bàn thức ăn ngon rồi, con đi ăn trước đi. Ăn xong thì ngủ một giấc thật ngon.”
Minh Duệ cười nói: “Mẹ, hiện tại con và đệ đệ đã bình an trở về rồi, đã không có việc gì rồi. Người đừng khổ sở nữa, nhìn người cũng thật gầy quá, khí sắc cũng không tốt.” Bởi vì biết có người đang âm thầm bảo hộ, Minh Duệ không có sợ hãi. Ngược lại Minh Cẩn bị dọa quá mức. Nhưng mà cực hạn hơn thế, thì sẽ bị hù dọa hỏng, sau đó lá gan mất luôn. Chẳng qua có bài học lần này, về sau tiểu tử này nhất định sẽ trung thực nghe lời. Ý niệm rời nhà trốn đi chắc chắn là không dám có nữa.
Trong lòng Hạ Dao rất vui mừng, Minh Duệ thật sự là một hài tử hiếu thuận. Mấy ngày nay, Quận chúa ăn không ngon, ngủ không yên, cả người đều tiều tụy không ít, khó được Minh Duệ còn biết an ủi lại.
Trên mặt Ôn Uyển hiện nét tươi cười, nắm tay Minh Duệ đi dùng bữa. Ôn Uyển một mực cho Minh Duệ ăn đĩa rau, Minh Duệ không nhanh không chậm, nhã nhặn ăn hết.
Sau khi Minh Cẩn tỉnh, nhìn thấy trên bàn cơm có không ít đồ ăn bé ưa thích, mừng rỡ, ăn như phong vân càn quét. Đáng tiếc bụng nhỏ như vậy, ăn quá no mà vẫn thấy còn có nhiều đồ ăn chưa hết, đôi mắt trông mong mà nhìn đồ ăn trên bàn, lầm bầm thật sự là quá lãng phí rồi.
Hạ Dao nói thầm trong lòng, đây thật đúng là hai cái cực đoan.
Ôn Uyển lôi kéo bé xoa bụng tiêu thực cho bé. Qua một hồi lâu Minh Cẩn mới cảm thấy thoải mái rất nhiều, ôm cổ Ôn Uyển: “Mẹ thật tốt.”
Ôn Uyển điểm trán Minh Cẩn. Lúc này Minh Duệ đã tỉnh, Linh Đông cũng đã tới.
Sáu ngày này, Linh Đông cũng kinh hãi lạnh mình. Ban đầu Linh Đông cho rằng Minh Cẩn nói giỡn thôi, ai biết hai người bọn họ thực sự chạy đi. Biết không thấy bọn hắn, bé lập tức đem chuyện này nói cho Ôn Uyển. Ôn Uyển mắt nhìn qua Minh Cẩn trong ngực: “Minh Cẩn, có phải con cho rằng những ngày qua là mẹ ngược đãi con không? Nếu không tại sao lại phải rời nhà trốn đi?” Ôn Uyển đây xem như thu được về tính sổ.
Sáu ngày này Minh Cẩn ở bên ngoài chịu lạnh chịu đói, khổ không chịu được. Đâu có một phần tốt như trong nhà: “Mẹ, con biết sai rồi, con không dám nữa.” Mấy ngày ở đằng kia Minh Duệ đã nói là mẹ vì tốt cho bé. Cố ý khảo nghiệm bé đấy. Sau đó nói bọn hắn cần tỉnh lại, bởi vì làm ra quyết định này thực quá vọng động.
Ôn Uyển thấy lần này thái độ của Minh Cẩn thành khẩn, là thật tâm nhận sai, không phải thuận miệng nói như lúc trước, Ôn Uyển rất vui mừng: “Con đứa bé này, bị hai ngày khổ đã cho rằng mẹ ngược đãi con. Mẹ chỉ hi vọng con biết rõ tất cả những đồ vật con sở hữu đều không dễ có. Con nên biết, khi mẹ còn bé ngay cả thức ăn như vậy đều không có để ăn đâu.” Nhớ năm đó nàng đáng thương hơn nhiều so với hai hài tử.
Minh Cẩn nghe xong mẹ bé nói ngay cả đồ ăn khó ăn như vậy đều không có ăn thì vội vàng hỏi: “Mẹ, vì sao lúc nhỏ người ngay cả cái này đều không có để ăn?”
Ôn Uyển ôm Minh Cẩn thay đổi vị trí, tiểu tử lớn lên quá nhanh đều ôm không nổi. Cho dù ôm cũng rất mỏi người: “Lúc nhỏ mẹ thường xuyên đói bụng, không chỉ không có cơm ăn, còn phải chẻ củi thổi lửa nấu cơm. ừm, khi đó mẹ cũng vừa đúng sáu tuổi, là thời điểm lớn như các con vậy!” Đương nhiên, lúc trước hài tử có phải chẻ củi thổi lửa nấu cơm hay không Ôn Uyển không biết. Dù sao lúc ấy nàng làm là những chuyện lặt vặt này.
Linh Đông sững sờ nhìn Ôn Uyển. Bé chỉ biết là cô cô khi còn bé không có cơm ăn, không nghĩ tới ngay cả những việc nặng kia đều đã làm.
Đáy mắt Minh Duệ hiện ra hàn quang: “Mẹ, khi còn bé sao người lại… trải qua cuộc sống như vậy?” bà ngoại bé là công chúa, ngay lúc đó hoàng đế là ông cố ngoại, mẹ bé làm sao lại trải qua cuộc sống khổ như vậy. Chuyện năm đó của mẹ hôm nay bé nhất định phải biết rõ.
Hạ Dao muốn ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy Ôn Uyển lắc đầu, nghĩ đến để cho hai công tử biết rõ cũng tốt, nên chỉ đứng bên cạnh không nói.
Ôn Uyển vốn không có ý định kể những chuyện này. Nhưng lần này Minh Cẩn rời nhà trốn đi làm cho Ôn Uyển cảm xúc rất lớn. Cho nên Ôn Uyển cân nhắc thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói.
Ôn Uyển bắt đầu nói từ lúc nàng bệnh nặng tỉnh lại ( nàng cũng là từ khi đó mới đến). Mùa đông không có áo bông dày để mặc, phòng lại hở tứ phía, lạnh thì núp ở trong chăn không dám ra ngoài, nhưng mà chăn mền quá cũ rồi, cho dù núp ở trong chăn cũng không ấm áp…
Ba người sau khi nghe được, cả buổi không phục hồi tinh thần. Minh Cẩn hỏi đầu tiên: “Mẹ, người là đang kể chuyện xưa cho chúng con đúng hay không?” ý của Minh Cẩn là nhân vật chính câu chuyện không phải mẹ bé, mà là người khác. Ăn khổ có mấy ngày đã không chịu nổi, nhưng mẹ bé lại trải qua cuộc sống như vậy nhiều năm rồi.
Ôn Uyển sờ lên trán Minh Cẩn: “Mẹ sẽ không biên soạn câu chuyện như vậy lừa các con. Lại nói lúc nào mẹ đã lừa gạt các con rồi.”
Minh Duệ nhớ tới chuyện thắp nhang lúc trước. Lúc đó bé đã muốn hỏi, đáng tiếc không biết hỏi từ đâu. Minh Duệ nắm chặc nắm đấm, phẫn nộ nói: “Mẹ, vì sao không có người chăm sóc mẹ, tại sao phải đem mẹ đến nơi như vậy? Ông cậu hoàng đế đâu?” Ông cố ngoại kia có thể đã lên trời, dù sao bé cũng chưa từng thấy qua. Nhưng mà ông cậu đâu, ông cậu vì sao mặc kệ mẹ bé?Mấy năm nay nhìn ông cậu hoàng đế là thực thương mẹ bé. Vì sao lúc trước ông cậu bỏ mặc mẹ?
Ôn Uyển ôm Minh Duệ đang phẫn nộ vào trong ngực: “Ông cậu con lúc ấy không biết chuyện này. Bà ngoại con mất sớm, ông ngoại con cưới một người khác. Đã có mẹ kế, thì có bố dượng. Về sau ông cậu con trở về kinh thành, liền đón mẹ trở về. Mẹ cũng không có tiếp tục chịu lạnh chịu đói nữa.”
Minh Duệ nhìn Ôn Uyển, cái này nói không thông. Bà ngoại là công chúa, mẹ bé chính là kim chi ngọc diệp (cành vàng lá ngọc). Cho dù đã có mẹ kế, cũng không có khả năng to gan như vậy, đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Linh Đông lập tức lắc đầu nói ra: “Không đúng, cô cô. Con nghe Quách nương nương nói cô cô làm cho người ta, ừm….” Nói đến đây, Linh Đông không có nói thêm gì nữa.
Ôn Uyển vừa cười vừa nói: “Nói cái gì hả? Nói cô cô đã làm nha hoàn cho người ta sao?” Đây đã là chuyện khắp thiên hạ đều biết rồi.
Minh Duệ toàn thân chấn động, thì thào nói: “Nha hoàn?” Cái này thì Minh Duệ biết rõ. Mẹ bé đã từng làm nha hoàn. Minh Duệ ngẩng đầu nhìn sắc mặt nhu hòa của Ôn Uyển, bé thật không nghĩ tới mẹ bé còn trải qua nhiều chuyện như vậy, còn phải làm nha hoàn cho người ta.
Minh Cẩn dù không hiểu chuyện cũng biết nha hoàn là cái gì? Trong phủ đệ có không ít nha hoàn. Mẹ bé làm sao có thể đi làm hạ nhân, lập tức Minh Cẩn phẫn nộ cực kỳ: “Cái nữ nhân xấu kia nói hươu nói vượn cái gì? Ta bảo ông cậu hoàng đế chém đầu của nàng, dám phỉ báng mẹ ta.”
Minh Duệ bình ổn thần sắc: “Mẹ, về sau thì sao? Người làm sao luân lạc tới mức làm nha hoàn cho người ta? Mẹ, con muốn biết toàn bộ.” Mở đầu rồi, thì muốn biết phần cuối, biết rõ chân tướng cũng tốt.
Minh Cẩn nhìn qua Ôn Uyển, khàn giọng nói: “Mẹ, con cũng muốn biết.” Có thể tưởng tượng, mẹ ngay cả đồ vật khó ăn như vậy đều không có để ăn (Hạ Dao nói: năm đó còn không có khoai lang).
Ôn Uyển vốn cũng muốn đem đoạn kinh nghiệm này nói ra. Nàng bắt đầu nói từ thôn trang bị trang đầu làm hại, sau đó nói đến người què: “Năm đó mẹ cũng bị người què bắt đi. Người què đem mẹ bán cho bọn buôn người. Về sau lại bị bán cho Hầu phủ làm nha hoàn…” Ôn Uyển nói đến làm nha hoàn ở Hầu phủ đến quen biết cậu. Tranh