Thái tử phi nghe thấy Dung ma ma nói Linh Đông càng ngày càng tốt hơn. Đáng nhẽ nàng lại càng phải vui vẻ cao hứng, nhưng không biết vì sao cao hứng không nổi: “Ôn Uyển mỗi ngày đều dẫn hắn ở bên người, còn để cho hắn đi theo một bên làm bạn với hoàng thượng. Nếu như lúc trở về Linh Đông vẫn còn sợ thái tử, vậy thì cũng thật là…..”
Nếu là như vậy, đúng thật là Linh Đông làm kẻ bất tài vô dụng cũng không làm được rồi.
Trong lòng thế tử phi có chút tiếc nuối. Nếu cơ hội như vậy dành cho Linh Nguyên thì thật là tốt biết bao? Có thời gian chung đụng lâu, tất nhiên hoàng thượng sẽ thích Linh Nguyên nhiều hơn so với hiện tại rồi. Đáng tiếc, những điều này cũng chỉ là nếu như: “Ôn Uyển càng ngày càng xa lạ với ta rồi.”
Thật ra Như Vũ cũng hiểu được tại sao thái độ của Ôn Uyển với Đông cung, đối với nàng lại càng ngày càng xa lạ. Ôn Uyển Quận chúa làm như vậy, đơn giản chính là nói cho mọi người biết, cho dù ta thu Linh Đông làm đệ tử, đó cũng là phụng chỉ mà làm. Không phải là muốn có liên quan gì với Đông cung. Trước kia là cái dạng gì, sau này vẫn là cái dạng đó. Cho nên nói, muốn chiếm tiện nghi từ trên người Ôn Uyển, thật đúng là khó khăn.
Dung ma ma không nói gì thêm nữa bởi vì bà không biết hiện tại nên nói cái gì được nữa. Nên khuyên cũng đã khuyên, đã nói, nhưng mà thái tử phi chuyện gì tốt cũng muốn dành cho trưởng tôn điện hạ. Mặc dù nói trưởng tôn điện hạ chính là hi vọng của Thái tử phi, nhưng cũng không thể một bên nặng một bên nhẹ được. Đặc biệt hiện tại Tam điện hạ còn không ở trong phủ, đáng lẽ lại càng phải đối đãi thật tốt. Dung ma ma rất lo lắng, hiện tại Tam điện hạ càng ngày càng tốt. Mà thái tử phi thật giống như càng ngày càng thiên vị. Vạn nhất nếu để cho Tam điện hạ sinh lòng ngăn cách thì thật không ổn, Dung ma ma uyển chuyển nhắc nhở Như Vũ một phen.
Như Vũ sau khi suy nghĩ liền gật gật đầu.
Hai người đang nói chuyện, chỉ thấy cũng nữ phía ngoài nói: “Thái tử phi, Ngũ điện hạ ngã bệnh rồi.”
Ngũ điện hạ là nhi tử Quách thị, là hy vọng sau nhiều năm trông ngóng rốt cuộc cũng có nhi tử. Đông cung đến bây giờ có năm nhi tử. Hải Như Vũ có ba người con trai trưởng, con lớn nhất Linh Nguyên, con thứ ba Linh Đông, con thứ tư Linh Hạo. Hài tử Quách thị ít tuổi nhất, còn có một lão Nhị, nhưng phân vị của mẹ đẻ lão Nhị không cao. Là nha hoàn hồi môn của Hải Như Vũ, bằng không làm sao có thể dưới sự giám thị của Quách thị cùng Hải Như Vũ sinh ra và nuôi lớn được nhi tử, điều này cũng không phải là một nữ nhân bình thường có thể làm được. Có điều mặc dù nàng này chỉ sinh ra được một nhi tử nhưng phân vị cũng không cao. Hiện tại an phận sống qua ngày ở Đông cung cùng với lão Nhị.
Như Vũ nghe lời người tới báo xong liền phái người đi mời Trương thái y. Lúc trước nhi tử này của Quách thị là bị sinh non. Lúc ấy đã muốn được chín tháng, Quách thị đi ra ngoài tản bộ. Bị một nữ nhân trước đây Quách thị hãm hại đụng ngã. Mặc dù nữ nhân kia bị đánh chết, nhưng Quách thị lại bị sinh non, hao hết tâm tư gần như mất nửa cái mạng mới sinh được hài tử này. Nhưng mà hài tử này sau khi sinh ra thân thể thật không ổn. Cứ ba ngày hai bữa lại ngã bệnh.
Bản thân Như Vũ cũng cân nhắc suy xét lại, không hề có động tác gì, tùy ý Quách thị năm lần bảy lượt phiền nhiễu. Để xem xem nàng có thể phiền nhiễu đến lúc nào.
Kỳ Mộ đối với việc Ôn Uyển đi theo hai hài tử ra ngoài lịch lãm, trừ cảm thán Ôn Uyển cưỡng hãn cũng không nói thêm gì nữa. Đừng nói Vương phi, cho dù là hắn cũng không có cái can đảm này. Dám thả hai đứa con trai trưởng đi ra cùng một lúc. Thật sự không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
So sánh với việc hai hài tử đi ra ngoài lịch lãm, Kỳ Mộ lại hứng thú hơn đối với việc Ôn Uyển mang ba hài tử Linh Đông trồng rau. Dù sao mục đích ra ngoài lịch lãm thì ai cũng suy đoán được. Nhưng mà để cho hài tử trồng rau, lại là vì cái gì? Kỳ Mộ vẫn luôn tin tưởng, Ôn Uyển Quận chúa sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện vô nghĩa: “Người nói xem rốt cuộc là Ôn Uyển nghĩ như thế nào? Làm sao lại để cho hài tử đi trồng rau?”
Phụ tá suy nghĩ sau đó nói: “Có lẽ Quận chúa là muốn cho điện hạ Linh Đông cùng hai hài tử biết được việc đồng áng. Vương gia, bài thơ kia của Quận chúa làm quả thật không tệ.” Phụ ta nhắc đến bài thơ kia chính là bài thơ Ôn Uyển nhắc đến trong “Mẫn nông nhị hành”
Chính là thời điểm Ôn Uyển cùng hài tử chứng kiến sự vất vả cực nhọc của người nông dân đã dạy hài tử đọc: “Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thấm thoát như mưa ruộng cày, Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.”
Kỳ Mộ nghe nhắc đến đó chỉ biết cười khổ: “Đáng tiếc, Ôn Uyển không muốn thu thêm đệ tử nữa. Bằng không, ta thật muốn đem hai hài tử của ta cho Ôn Uyển dạy.”
Hai năm này Linh Đông biến hoá như thế nào hắn đều nhìn ở trong mắt. Thiên tư như thế nào hắn cũng không đánh giá nhiều. Tài học hay những thứ khác đều bởi vì nguyên nhân nào đó mà bị giấu diếm không hiển lộ. Năm đó Ôn Uyển cũng ẩn giấu một thân tài hoa. Gần nhất đó là việc tính tình Linh Đông càng ngày càng trầm ổn, hắn nhìn liền thích. Tuy rằng hiện tại nếu so ra Linh Đông còn kém hơn hai hài tử nhà hắn, nhưng mà dựa theo cách Ôn Uyển dạy dỗ xuống, sau này Linh Đông trưởng thành cái dạng gì thì đích thực làm cho người ta không thể đoán được. Nếu về sau Linh Đông càng ngày càng xuất sắc. Còn có thêm một Linh Nguyên thông tuệ, tăng thêm trợ lực cho thái tử cũng không phải là nhỏ mà thôi.
Phụ tá đối với việc lần này cũng không có biện pháp rồi. Ban đầu sau khi Ôn Uyển thu nhận Linh Đông làm đệ tử, đã có không ít người nghĩ đưa hài tử cho Ôn Uyển dạy. Đáng tiếc Ôn Uyển Quận chúa đều cự tuyệt hết. Lý do từ chối rất đơn giản, nàng không có thời gian. Đồng thời Ôn Uyển nói một câu chặt đứt những lời mà mọi người định nói ra để thuyết phục nàng…, đó chính là sau này nàng sẽ không thu thêm bất kì đệ tử nào nữa. Nói cách khác, trừ bỏ thu nhận chính con cháu cùng họ với mình, sẽ không thu thêm người nào khác họ.
Đồng dạng hâm mộ còn có Hạo thân vương. Lúc trước ông cũng có nghĩ đến việc đem tôn tử của mình cho Ôn Uyển dạy. Đáng tiếc bị Ôn Uyển uyển chuyển từ chối. Hiện tại chứng kiến chuyện Ôn Uyển vì muốn sửa tật xấu của Minh Cẩn, lại hạ quyết tâm để hài tử trải qua nguy hiểm. Không thể không cảm thán a!
Đối với người không có kinh nghiệm mà nói. Có thể sẽ cảm thấy Ôn Uyển nhẫn tâm, hoặc có thể nói là nàng hành hạ mù quáng. Bất kể như thế nào, hai hài tử sau này nhất định là sẽ vinh hoa phú quý cả đời. Nuông chiều hài tử một chút thì có làm sao? Không có chuyện gì lại bày ra để giày vò. Nhưng Hạo thân vương là người có dày dặn kinh nghiệm ánh mắt nhìn xa trông rộng. Từ hai sự kiện này Hạo thân vương có thể đoán được, tương lai hai hài tử này nhất định sẽ không phải là hạng người bình thường. Đặc biệt là Minh Duệ, hài tử mới năm tuổi mà đã dám giết người, giết người xong mà một chút di chứng để lại cũng không hề có. Phần can đảm này không phải là hài tử nào cũng có thể có. Thành tựu của tiểu tử này trong tương lai nhất định bất phàm.
Phụ tá cũng không khỏi than thở: “Quận chúa thật không phải thường nhân.” Bản thân một người làm mẹ, ai không muốn đem con mình thành bảo vật trong lòng bàn tay. Cũng giống như Vương phi, đem trưởng tôn điện hạ thành bảo bối mà đối xử. Cũng may ở thời điểm hài tử được bốn tuổi đã bị Vương gia cưỡng chế đem đến Tiền viện, cách xa hậu viện. Nếu không, còn không biết sẽ bị nuông chiều thành cái dạng gì nữa. Đáng nói chính là Quận chúa lại có thể hạ quyết tâm sửa trị hai đứa con trai. Đồng dạng là nữ nhân lại khác biệt một trời một vực.
Hạo thân vương nghe những lời này liền cười nói: “Ôn Uyển không hề dùng lẽ thường để giải quyết vấn đề. Đều nói hài tử nuôi trong tay phụ nhân sẽ bị hủy. Hiện tại xem ra, là do cách dạy mà thôi.” Không phải tất cả nữ nhân đều cưng chiều hài tử. Từng có không ít tiền lệ dạy tốt trước đây. Nhưng những nữ nhân như vậy thật rất ít ỏi.
Phụ tá thở dài nói: “Đúng vậy a, trước kia vẫn nghe nói, cha xấu thì học một, mẹ xấu thì học mười, Bây giờ nhìn lại, cách ngôn cũng rất đúng.”
Hạo thân vương nghe những lời này liền buồn bực. Minh Duệ cùng Minh Cẩn thì không nói đến, tư chất hai hài tử này vốn rất tốt. Linh Đông trước kia chính là đầu gỗ a, hiện tại đã thông suốt rồi, tuy nhìn trên mặt thì vẫn là như vậy. Nhưng một đôi con người tỏa sáng tinh quang vẫn không lừa được người khác. Khụ. Hạo thân vương đang suy nghĩ có nên nói chuyện với Ôn Uyển thỉnh giáo nàng một chút về phương diện nuôi dạy con nối dòng hay không. (thỉnh giáo Ôn Uyển, Hạo thân vương cũng biết là không dễ gì). Hạo thân vương nghĩ tới đây, nặng nề than thở: “Đáng tiếc, hiện tại Ôn Uyển đều trốn tránh ta.”
Phụ tá nghe những lời này thì cười một tiếng. Ôn Uyển Quận chúa quả thật đúng là đang trốn tránh vương gia không sai. Quyển sách Tây Du kí kia sau khi được