Trở lại kinh thành, hoàng đến thấy ba hài tử lại cảm thán không dứt. Trước kia nghe nói hài tử mỗi ngày một dạng thì vẫn không cảm giác được. Bây giờ hoàng đế lại nhận thức được sâu sắc: “Đều nói hài tử thấy gió liền lớn. Mới năm tháng không gặp, đã vừa lớn vừa cao như vậy rồi.”
Minh Cẩn làm nũng với hoàng đế, Linh Đông cùng Minh Duệ vẫn thật quy củ đứng ở bên cạnh Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn Minh Cẩn đang làm nũng mà cảm thấy buồn bực., nàng thật hoài nghi tiểu tử này đầu thai sai rồi, chắc chắn vốn dĩ là một cô nương. Nếu không thì sao lại sợ khổ sợ mệt, thích nhìn vật diễm lệ, thích ăn thức ăn ngon, những thứ này hoàn toàn phù hợp với tâm tính của một tiểu cô nương.
Dựa theo lệ cũ, chờ sau khi hài tử ra ngoài thì hoàng đế cùng với Ôn Uyển mới bàn đến công việc. Hoàng đế thường xuyên hỏi Ôn Uyển một số chuyện chính vụ. Hoàng đế rất thích nghe Ôn Uyển bày tỏ một số quan điểm đối với việc chính sự. Những năm gần đây hoàng đế cũng được ích lợi không nhỏ.
Lần này Ôn Uyển cũng giống như trước nói ra quan điểm của mình. Nàng chẳng qua chỉ là bày tỏ quan điểm của mình. Những thứ quan điểm này, hoàng đế đều sử dụng làm tham khảo, sau đó để ứng dụng. Hiệu quả đạt được cũng không tệ.
Nói xong chính sự, hoàng đế nói đến tài sản riêng của Ôn Uyển: “Xưởng đồng hồ cùng Trại Trân Châu hiện nay sản xuất ra nhiều đồ như vậy. Chắc chắn là tốn không ít tâm huyết, lần này không nên tặng ra ngoài nữa. Những người này thấy có lợi liền muốn chiếm, con cũng không cần phải nói chuyện dễ dãi như vậy nữa. Mấy năm nay, con vì hai sản nghiệp này mà đã bỏ vào mấy chục vạn lượng bạc. Trước cứ lấy tiền vốn trở lại rồi hãy nói.” Sở dĩ hoàng đế lên tiếng là lo lắng Ôn Uyển lại hành động giống như đối với ngân hàng, bị người khác xúi giục đem sản nghiệp đưa ra ngoài.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng. Nói như vậy là hoàng đế sẽ không tham dự vào hai sản nghiệp này của nàng. Như vậy cũng tốt, có hai sản nghiệp này rồi, đến lúc đó lại thu được một số tiền lớn đáng kể. Tuy rằng nói lợi từ ngân hàng cùng thương hành đủ để nàng khai phá và xây dựng đảo nhỏ, nhưng chẳng ai lại ngại mình có thêm nhiều tiền cả. Coi như bản thân không cần, cũng có thể dùng để từ thiện, để tích phúc cho bản thân nhiều hơn một chút, cũng là tích phúc cho nhi tử.
Ôn Uyển tiếc nuối nói: “Đáng tiếc xưởng lông dê còn chưa sản xuất được. Nếu có thể biến lông dê thành sợi, làm ra được xiêm y sẽ rất ấm áp.”
Ôn Uyển đã tính muốn đóng cửa xưởng lông dê. Phí tổn nhập vào lớn như vậy, nhưng đã vài năm rồi vẫn không có tiến triển nào. Không có kỹ thuật đáp ứng được. Tiếp tục đầu tư vào như vậy cũng chỉ hao vốn. Nếu như có hi vọng thì hao vốn cũng thôi nhưng đáng tiếc Ôn Uyển không nhìn thấy được hi vọng ở đây.
Hoàng đế từ chối cho ý kiến.
Ôn Uyển quay đầu cười nói: “Cậu Hoàng đế, xưởng đồng hồ hiện tại chỉ làm ra đồng hồ to. Con đã bảo bọn họ nghiên cứu đồng hồ vàng bỏ túi rồi. Chiếc xuất xưởng đầu tiên nhất định đưa cho cậu. Sau này cậu không cần xem đồng hồ cát nữa.” Thời đại này mọi người hay lấy đồng hồ cát tính toán thời gian
Hoàng đế cười: “Được, cậu chờ.”
Hai người còn đang nói chuyện thì chợt nghe thấy Mễ tướng đã tới. Mễ tướng chính là Lại bộ thượng thư Mễ đại nhân lúc trước.
Ôn Uyển lui xuống.
Ôn Uyển đang ở Vĩnh Ninh cung nói chuyện cùng ba hài tử. Chỉ nghe thấy bên ngoài bẩm báo Giang tu viện tới đây thỉnh an Quận chúa.
Đi tới cửa đại môn liền muốn gặp nàng, vậy không phải buồn cười sao? Dịu dàng nhàn nhạt nói: “Bảo với Giang tu viện. Bổn cung bề bộn nhiều việc. Chờ lúc rãnh rỗi sẽ gặp nàng.”
Giang Vi mang thai, thăng một cấp, sau khi sinh được nữ nhi lại thăng một cấp, bây giờ là tam phẩm tu viện rồi.
Ôn Uyển nhớ đến chuyện lúc trước: “Nhớ năm ngoái cậu hoàng đế đi đến thôn trang. Giang Vi cùng Hứa Tịnh Thu đều mang thai. Hài tử của Hứa Tịnh Thu không giữ được, nhưng hài tử của Giang Vi lại giữ được. Xem ra nữ nhân này cũng có chút bản lĩnh.”
Hạ Dao lắc đầu: “Chuyện này nô tỳ cũng không rõ ràng lắm. Phải hỏi Hạ Ảnh mới biết được.” Chuyện trong nội viện hoàng cung, Hạ Ảnh biết được tương đối rõ ràng.
Hạ Ảnh tới đây, biết Ôn Uyển hỏi chuyện trong hậu cung thì liền giải thích nghi hoặc cho Ôn Uyển. Thì ra hài tử của Giang Vi có thể an toàn sinh hạ hoàn toàn là do Văn Quý phi giúp phần lực lớn.
Ôn Uyển nghe xong liền hiểu được. Thích Hoàng quý phi đã có nhi tử, cái thai này của Hứa Tịnh Thu có hay không có đều không có quan hệ gì đến nàng. Văn quý phi lại không có nhi tử, ngụ ý là muốn đem hài tử trong bụng Giang Vi nuôi dưới danh nghĩa của mình. Tuy nhiên Giang Vi lại sinh hạ Công chúa. Văn quý phi cũng không hề đem về nuôi dưới gối nữa.
Những thái y kia đều là quỷ thành tinh, thời điểm hài tử ở trong bụng được năm sáu tháng đã có thể biết được là nam hài hay nữ hài. Những người này có lẽ đã đoán được trong bụng Giang Vi là nữ hài, cho nên cũng không tiếp tục xuống tay hạ độc thủ. Nếu không thì hài tử đã không giữ được. Xem ra sau này hậu cung khó có thêm hoàng tử nào ra đời nữa.
Hạ Ảnh chần chờ một chút rồi nói ra: “Quận chúa, hài tử của Phong Vương phi ngã bệnh rồi, bệnh cũng không nhẹ.” Nàng vốn dĩ không muốn nói, nhưng suy nghĩ một chút liền nghĩ hay là cứ nói cho Ôn Uyển biết một chút hay hơn.
Ôn Uyển có chút kinh ngạc, nếu chỉ là ngã bệnh thì bình thường.Người ăn ngũ cốc. Nơi nào không ngã bệnh. Nhưng lại bệnh không nhẹ: “Có nghiêm trọng nhiều lắm không?” Có thể khiến cho Hạ Ảnh nói không nhẹ, khẳng định là rất nghiêm trọng.
Hạ Ảnh dừng một chút rồi nói ra: “Trương thái y nói, bây giờ hài tử sống được ngày nào hay ngày đó.”
Trong nháy mắt Ôn Uyển liền thất thần, lời này của Hạ Ảnh chính là nói hài tử có thể sẽ chết non. Ở thời đại này hài tử chết non thật sự là quá bình thường tuy nhiên: “Tại sao lại có thể như vậy? Đoạn thời gian trước không phải ngươi nói đã tốt hơn rất nhiều hay sao?”
Hạ Ảnh lộ vẻ mặt khinh thường: “Lúc trước đúng thật là như vậy, tuy nhiên tháng trước lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong phòng hài tử có một tấm thủy tinh bị hư. Đến ngày thứ hai mới phát hiện được. Hài tử kia vốn dĩ thân thể yếu đuối, gặp phải gió lạnh, bắt đầu bị sốt cao. Sau đó thân thể liền không xong. Hiện tại chính là dùng thuốc để cứu vớt lại chút mạng nhỏ.”
Ôn Uyển nặng nề thở dài một hơi. Đừng nói thân thể hài tử của Phương Vũ Đồng mảnh mai như vậy, ngay cả Minh Duệ thân thể tốt Ôn Uyển cũng không dám để cho bé buổi tối đi hứng gió. Buổi tối gió lạnh như vậy. Gặp phải gió lạnh thì nhất định sẽ bị cảm lạnh.
Sau lần Ôn Uyển bị bệnh liền đặc