Ôn Uyển thuộc về trường phái hành động, nếu đã đáp ứng thì nhất định phải làm được, liền lập tức phân phó xuống. Cho nên, kim chỉ, xiêm y đã cắt xong đều chuẩn bị chỉnh tề, Ôn Uyển chỉ cần dựa theo bộ dáng bọn họ cắt rồi may vá tốt là được.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển may tới xiêu xiêu vẹo vẹo , cười nói: “Đại ca nhi đã ra một vấn đề khó khăn cho Quận Chúa rồi, Quận Chúa rất nhiều năm không có đụng tới thêu thùa rồi.” Nhớ tới chuyện may vá của lần trước đã là chuyện rất nhiều năm trước. Sau đó làm được một nửa thì không thành hình dạng gì, cuối cùng quận chúa vẫn dám đem thứ kia đưa cho tướng quân. Hạ ảnh đối với chuyện này còn cam bái hạ phong. Thật giống như nhớ được chút ít lễ vật quận chúa tự mình làm rồi đưa ra ngoài kia, cũng đều là thứ làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Bạch Thế Niên đang bị nhắc đến lúc này đã tiếp đón khâm sai đại thần. Vương giám quân cũng biết ngày của mình cuối cùng đã tới. Hắn cũng không phải là ngu, hắn cũng muốn cùng Bạch Thế Niên sống chung hòa bình, vấn đề là Bạch Thế Niên không buông tha hắn. Những năm này vẫn tìm biện pháp để đẩy mình đi, hắn có thể ở lại nhiều năm như vậy đã là rất tốt ( cái này cũng may Ôn Uyển không nhúng tay vào những chuyện của biên thành rồi ). Đến bây giờ, hắn chỉ có thể đánh cuộc lần cuối. Nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng, hậu trường phía sau của Bạch Thế Niên không phải cứng rắn bình thường, nếu muốn lật đổ Bạch Thế Niên, không khác gì lấy trứng chọi đá. Bây giờ hắn chỉ tranh thủ thời gian, thời gian ở nơi này cũng không còn nhiều lắm nên tranh thủ tìm cơ hội cứu mạng.
Khâm sai đại thần đến biên thành, có Bạch Thế Niên mạnh mẽ hợp tác, dùng tới thời gian không đến nửa tháng liền tìm ra được một loạt chứng cớ của Vương giám quân. ( thật ra thì Bạch Thế Niên đã sớm thu đủ chứng cớ rồi ) Bạch Thế Niên chỉ đợi khâm sai tới bắt người, đem người áp giải về kinh thành.
Cao Sơn tới đây bẩm báo: “Tướng quân, Vương giám quân muốn chạy ra thành.” Nhất cử nhất động của Vương giám quân đã sớm nằm trong giám thị rồi.
Trong mắt Bạch Thế Niên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Người đâu, chỉ cần Vương giám quân dám bước ra cửa thành một bước, giết không tha.” Ban đầu làm xuống chút ít chuyện kia thì phải làm tốt chuẩn bị cho cái chết. Vì sự tham lam của hắn nên năm đó đã có bao nhiêu tướng sĩ chết oan.
Vương giám quân năm đó cấu kết với chút ít tham quan vô lại trong kinh thành, quân nhu chuyển tới cho tướng sĩ biên thành sử dụng đều là đồ giả. Sau lại bởi vì Ôn Uyển đột nhiên nhúng tay, tiếng gió quá lớn nên hắn mới không dám lộn xộn. Sau nữa lại là Bạch Thế Niên thượng vị, Bạch Thế Niên cũng không phải là Thích Tuyền. Đối với hắn nhắm một mắt mở một mắt. Bạch Thế Niên làm việc rất mạnh mẽ, cái gì cũng là hắn định đoạt ( đây cũng là lý do tại sao Vương giám quân nói Bạch Thế Niên độc đoán ngang ngược ), Vương giám quân làm việc cũng cẩn thận từng li từng tí =. Cộng thêm hoàng đế không biết nguyên nhân gì mà dung túng hắn nên cũng nhịn nhiều năm như thế. Đáng tiếc đến cuối cùng vẫn thất bại.
Nhưng Diệp tuần cảm thấy chuyện này phải thận trọng: “Tướng quân. Họ Vương này gần đây cũng không có khả năng cấu kết cùng với thái tử được, tất nhiên là đã sớm cấu kết rồi, nếu như có thể thông qua người này đào ra được kẻ đứng trong tối phía sau kia ra ngoài, như vậy thì không thể tốt hơn rồi.”
Bạch Thế Niên sửng sốt, chuyện lần trước đến cuối cùng cũng không có kết quả gì. Nói không chừng sẽ là một bước đột phá. Ngược lại hạ lệnh: “Nhất định phải bắt sống .” Đã chết rồi thì cái gì cũng không tra được ra nữa.
Vương giám quân cũng là kẻ gian xảo xảo trá . Bày ra trận thế muốn chạy đi từ cửa đông liền cho rằng hắn muốn chạy trốn vào bên trong, đâu biết rằng thực tế là hắn lại muốn chạy trốn tới quan ngoại biên thành, hẳn là muốn chạy trốn về phía Thát tử. Chẳng qua Bạch Thế Niên đã sớm phòng bị chiêu này của hắn nên mới ra ngoài thành bắt được hắn trở lại.
Bởi vì muốn bắt được người ở phía sau màn, cho nên Bạch Thế Niên trước không có giao cho khâm sai. Mà là tự mình dùng hình để tra khảo.
Người bình thường đều rất khó để có thể chịu đựng được những cực hình này chứ đừng nói tới loại chủ đã quen hưởng thụ này. Còn không có dùng tới hình phạt thứ hai thì đã cung khai ra toàn bộ rồi. Đem toàn bộ tiền tài thu nhận những năm này cùng với các thứ khác tất cả đều khai ra. Nhưng nói đến gian tế và những thứ khác thì hắn thật sự cũng không có rõ ràng lắm: “Những người này cũng có đi tìm ta, nhưng là ta không có đáp ứng. Ta cũng có phái người đi thăm dò rồi, không có tra được. Sau thì những người này dùng chuyện ta tham ô nhận hối lộ để uy hiếp ta tạo một cửa thuận lợi cho bọn hắn. Thật ra thì chính là bán lương thực cho Thát tử. Những cái khác ta không làm gì cả .” Không chỉ có bán lương thực, còn bán không ít vũ khí và vật phẩm ở trong lệnh cấm.
Nhưng những người mà Vương giám quân nói tới này đã sớm bắt được và xử tử rồi. Bạch Thế Niên để cho người tiếp tục dùng tới hình phạt thứ hai, đã lôi ra ngoài không ít quan quân thông đồng làm bậy cùng với hắn, còn có cả quan viên trong kinh thành. Chút ít quan viên trong kinh thành thông đồng làm bậy với hắn kia phần lớn đã bị hoàng đế thanh trừ, chỉ còn phần nhỏ khác cũng không chạy thoát được. Chẳng qua điều khiến cho Bạch Thế Niên tiếc hận là Vương giám quân thật sự không có tin tức gì về tổ chức kia. Khâm sai nói cùng Bạch Thế Niên là muốn đem người này áp giải về kinh thành giao cho hoàng đế xử phạt.
Thật ra Khâm đối với việc Bạch Thế Niên giấu hắn dùng hình, hơn nữa còn là dùng hình nặng như thế trong lòng rất bất mãn, nhưng bởi vì Bạch Thế Niên là tình huống đặc thù, núi dựa ở sau lưng ngay cả khâm sai là hắn cũng không dám đụng vào cho nên hắn không dám bày sắc mặt mà đắc tội với Bạch Thế Niên, nhưng lại đem chuyện viết ở trong sổ con, tiền căn hậu quả đều viết rất rõ ràng, thật sự cũng không có thêm mắm thêm muối.
Bạch Thế Niên sảng khoái mà đáp ứng. Hoàng đế là Minh Quân, cũng không lo lắng đến lúc đó sẽ định tội không buông tha hay thế nào. Để cho hắn về kinh chẳng qua cũng chỉ là qua hai tháng rồi chặt đầu, cộng thêm có hiềm nghi Tư Thông với địch nên Vương gia cũng muốn sụp đổ rồi.
Thật ra Bạch Thế Niên rất không thoải mái. Đối với thế lực này làm hắn như bị nghẹn ở cổ họng khiến hắn không sống yên ổn được. Rốt cuộc là cái dạng tổ chức gì, thật không ngờ lại nghiêm mật đến thế, khiến cho trong lòng hắn rất lo lắng.
Ôn Uyển giúp xong, đang nghỉ ngơi. Nhìn thấy Hạ Ảnh đi tới, mặt không thay đổi nói: “Quận chúa. Tam công tử của phủ Phong Vương qua đời.” Tam công tử này cũng chính là đứa nhỏ của Vũ Đồng, nếu có thể bình an lớn lên tất nhiên là có thể kế tục tước vị, nhưng bây giờ còn chưa có sắc phong nên cũng chỉ có thể xưng hô là công tử thôi.
Đứa nhỏ mới ba tuổi đã phải đi rồi, thật là đáng thương . Còn có, chợt mất con, lại không thể sinh dục. Ở thời đại này nhi tử chính là chỗ để dựa vào, đả kích này đối với Phương Vũ Đồng ra sao có thể tưởng tượng được. Ôn Uyển khẽ than thở, kêu người đi chuẩn bị lễ nghi đưa qua.
Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển than thở, cũng không nói đến những thứ khác nữa. Biết Ôn Uyển chắc sẽ không đi. Bình thường đứa trẻ chết non thì sẽ không làm lớn. Ôn Uyển không tới cửa cũng không phải là chuyện thất lễ gì.
Đứa nhỏ chết non, tang lễ làm rất ảm đạm. Mà sau khi cúng thất tuần xong thì Phương Vũ Đồng cũng bệnh nặng nằm trên giường. Đại phu nói cũng không chịu qua được bao lâu.
Chuyện xưởng đồng hồ của Ôn Uyển cùng với xưởng Trân Châu làm ra được thành phẩm dường như chỉ trong một đêm đã truyền ra khắp kinh thành. Người trong kinh thành lại có đề tài câu chuyện mới rồi.
Nhớ tới Lưu Ly năm đó, hiện tại trong kinh thành chỉ cần là người có tiền dư đều sẽ lắp Lưu Ly. Bây giờ lại làm ra đồng hồ, có phải là cũng có ý nghĩa dùng được hai năm thì từng nhà cũng có thể sử dụng được đồng hồ rồi.
Chuyện này lan truyền đi ra ngoài không bao lâu, thì không ít thiệp đưa tới phủ Quận chúa. Ôn Uyển một cái thiệp cũng không nhận, toàn bộ đều lấy lý do là quá bận rộn mà từ chối. Phân cổ cũng không phải là không thể, nhưng ít ra nàng cũng thu lại toàn bộ vốn mà nàng đầu nhập vào.
Ôn Uyển sở dĩ thả ra công thức của Lưu Ly, là bởi vì nàng hi vọng từng nhà đều có thể lắp đặt sử dụng được, cũng không cần vì gió lạnh lúc nào cũng thổi vào làm bị đông lạnh. Nhưng còn đồng hồ, Ôn Uyển chuẩn bị đi theo con đường cao hơn, nên sẽ hạn chế sản xuất. Như vậy thì giá tiền cũng sẽ không xuống thấp được, cho nên để thu hồi lại vốn thì ít nhất cũng phải mất thời gian hai năm. Lần này Ôn Uyển sẽ không đem cổ phần phân ra nữa.
Trong mắt Thái tử dần hiện ra ánh sáng nóng bỏng ,xưởng đồng hồ , xưởng Trân Châu. Những thứ này có cái nào không phải là ngày kiếm đấu vàng, thử nghĩ tới hắn là thái tử một nước, quý là thái tử mà còn không có cuộc sống trôi qua dễ chịu như Ôn Uyển, ngày ngày phải rầu rĩ vì tiền. Thái tử rất muốn ở hai sản nghiệp này có bước hai chân, đáng tiếc là không thể hạ thủ được, điều này khiến